Từ khi Vân Tranh đi vào đại điện, Triệu Trinh luôn nhìn y, hành động của Vân Tranh hôm qua đã được Tào hoàng hậu tới tố cáo rồi, nói Vân gia mưu đồ bất chính.
Thật ra không cần Tào hoàng hậu “mách lẻo”, kể từ khi nằm liệt giường, mức độ kiểm soát đế quốc này của Triệu Trinh tới mức chưa từng có, vả lại câu này của hoàng hậu với Triệu Trinh mà nói không có mấy sức ảnh hưởng, vì Vân gia căn bản không có năng lực làm phản, Đại Tống kiến quốc trăm năm, sớm thâm căn cố đế, mấy trăm võ sĩ mà muốn dao động căn cơ vương triều thì đúng là trò hề.
Cho dù có nghìn kẻ đi theo Vân gia, cho dù Vân gia công phá được hoàng cung, cuối cùng phản loạn có thể kiên trì đi tới trước mặt mình có mấy người.
Căn cơ của Đại Tống ở sĩ nhân, ở bách tính chứ không phải là tòa cung điện này, chỉ cần thái tử rời cung, tùy tiện tới một nơi nào đó vung tay lên sẽ tụ tập được trăm vạn đại quân chém Vân gia thành thịt nát.
Mình làm đế vương không hề thất đức, thái tử càng không có chỗ nào để chỉ trích, Đại Tống tuy còn rất nhiều vấn đề, nhưng phóng mắt nhìn khắp thiên hạ vẫn là cục diện bình an thanh bình, không ai chấp nhận một kẻ phá vỡ thanh bình đó.
Hoàng hậu bắt giữ Vân Việt quá sức bất ngờ, Vân gia cũng hành động gấp gáp bị động, hơn nữa còn không hề cố ý che dấu, từ thái giám, hoàng hậu tới trọng thần đều biết, nếu dưới cục diện đó mà Vân gia có thể thành công, Triệu Trinh thấy vương triều này có sụp đổ cũng đáng.
Hoàng hậu tuy thông minh, nói cho cùng vẫn là phụ nhân thâm cung thôi, dẹp phong ba nhỏ không thành vấn đề, đối diện với loại hung nhân như Vân Tranh, trừ mau chóng thả Vân Nhị cầu hòa thì không còn cách nào khác.
Nếu là hắn, Vân Nhị đừng hòng ra khỏi cung, hắn muốn xem Vân Tranh rốt cuộc muốn làm gì, xem xem y có quyết tâm cá chết lưới rách không, xem xem rốt cuộc trong mắt y, Đại Tống quan trọng tới mức nào.
Còn về phần giữ mẹ con Tần Quốc lại là hành vi ngu xuẩn tột cùng, hoặc thả hết, hoặc giữ hết, lấy khuê nữ và ngoại tôn của mình đi uy hiếp người ngoài, bản thân hoàng đế cũng thấy đỏ mặt.
Hoàng gia phải mạnh mẽ, phải không được úy kỵ, phải quang minh chính đại, không cần biết đúng sai, làm việc theo ba nguyên tắc này mới giữ được uy quyền của hoàng gia.
Triệu Trinh không cho rằng đêm qua Vân gia muốn tạo phản, không có chút xíu khả năng nào, từ nụ cười ung dung vừa rồi của Bàng Tịch là thấy ông cũng chung suy nghĩ, đây chỉ là phiền toái nhỏ tới mức ông ta chẳng cần nhập cung trong đêm.
Trâu Đồng Minh kể hôm qua hoàng hậu cả đêm không ngủ, thị vệ thức trắng đêm vây kín Cảnh Phúc cung, Trần Lâm ngồi trên tường thành tới sáng.
Triệu Trinh ngủ rất thoái mái, Thục phi tối qua xoa bóp cho hắn một canh giờ, hắn còn hứng trí nhìn thân thể này nở của nàng lấp ló dưới lớp áo choàng ngủ, dù thân thể không thể cử động, chẳng trở ngại hắn thưởng thức mỹ sắc, Thục phi còn nằm bên cạnh ngủ, ôm cánh tay hắn vào giữa bầu ngực êm ái đó.
Nhưng bất kể thế nào hành vi của Vân gia hôm qua cũng là không thể chấp nhận, dám gây áp lực với hoàng gia, con hổ này đã quá mức kiêu ngạo rồi, cần phải thuần hóa lại mới được, nếu không sau này khó dùng, dù là mãnh hổ chăng nữa thì cũng chỉ được phép cắn người khi trẫm cho phép mà thôi, đưa mắt ra hiệu cho Trâu Đồng Minh.
Bàng Tịch đang cùng Vân Tranh và thái tử thảo luận hiếu của hoàng đế và hiếu của tiểu nhân, hoàng hậu thì đứng ở sau rèm cạnh giường, Triệu Trinh rất hài lòng, hắn chẳng cần phải tỏ thái độ gì vẫn có thể thấy hết hành động mỗi người, nằm một chỗ cũng có ưu thế nhất định.
Vân Tranh đứng lên chắp tay nói với hoàng đế: - Bệ hạ, thái tử hôm nay nghe thái phó giảng hiếu đạo, lúc này không tiện dạy thêm thứ khác, tránh ăn nhiều nhai không nát.
- Có điều, thần vì giúp thái tử vui vẻ, chuyên môn chế tác một cái mô hình, gọi là nước Đại Hòe, đây là trò chơi quân sự thú vị, có thể giúp thái tử nắm được sách lược quân sự cơ bản mất.
Bàng Tịch mỉm cười: - Nước Đại Hòe à, ha ha ha, thú vị đây, Thuần Vu Phần người Đông Bình một nghìn năm trước say rượu dưới cây Hòa cổ thụ, mơ thấy biến thành phò mã nước Đại Hòe, cùng Kim Chi công chúa thành thân, sinh năm nam hai nữ, vinh quang nhất thời.
- Về sau vì giao chiến với nước Đàn La bị bại trận, Kim Chi công chúa cũng chết, cuối cùng đuổi về nhà, giật mình tỉnh dậy, phát hiện nước Đại Hòe và nước Đàn La đều là tổ kiến.
- Ha ha ha, chẳng lẽ trong mắt Vân hầu, vinh hoa phú quý chỉ như giấc mộng.
Vân Tranh chắp tay: - Vinh hoa phú quý thì càng thực càng tốt, nhưng chiến tranh càng thực càng làm người ta sợ hãi, vì thế ta coi chiến trường như trò chơi, không muốn thái tử nhiễm hung khí chiến trận.
- Thái tử thân là trữ quân, không cần đích thân ra trận, thái tử chỉ cần hiểu đạo chiến trường là đủ. Nói rồi thuận tay mở bốn phía cái rương lớn ra, bên trong là một tòa thành lớn như thật xuất hiện trước mắt mọi người.
Trần Lâm nhìn qua cái rương cực lớn, mô hình thành quách nhà cửa vô cùng chi tiết, tô màu như thật, thậm chí đến sông cũng có nước chảy, giật mình kêu lên: - Đây là thành Đông Kinh.
Vân Tranh lừ mắt: - Nhảm nhí, đây là nước Đại Hòe.
- Con sông này không phải Hoàng Hà là cái gì?
- Đó là Niệu Thủy hà.
- Đây là Ngũ Phương lâu. Trần Lâm càng nhìn càng kinh sợ, đây là mô hình Đông Kinh ở mức độ cực kỳ chi tiết cực cao:
- Láo nào, đó là Quang Minh lâu.
- Nếu đây không phải là Chu Tước môn, cha gia móc mắt ra.
- Vậy ngươi móc mắt đi, nhìn xem rõ ràng viết ba chữ Bắc Cực các, chẳng lẽ ngươi không biết chữ à?
Bàng Tịch mắt kém hơn, phải đến gần nhìn, chỉ một chỗ cao nhất trên thành: - Lão phu thấy chỗ này quen lắm, rất giống nơi lão phu làm việc, Vân hầu thấy sao?
- Đó là sảnh nghị sự của nước Đại Hòe mà thôi. Vân Tranh cười: - Thông thường quốc sự của nước Đại Hòe đều xử lý ở đây, nơi tể tướng làm việc thì đâu chẳng giống nhau. Nói tới đó kéo Triệu Húc đang hăm hở tìm kiếm đông cung của mình trên mô hình: - Hôm nay sư đồ ta là phe tấn công, năm vạn đại quân áp sát biên cảnh nước Đại Hòe, cách Hoàng Hà.... À không, Niệu Thủy hà cùng nước Đại Hòe đối chiến, thề phải đạp bằng nước Đại Hòe, hủy tông miếu, đoạt xã tắc nó, thêm cương thổ cho nước Tử Hư của chúng ta...
Triệu Húc sờ mó đám người đất đại biểu binh lực của mình, hưng phấn muốn phát cuồng, hận không thể lập tức xua quân chiến đấu.
Bàng Tịch, Trần Lâm, Trâu Đồng Minh cùng hoàng đế đều phẫn nộ nhìn sư đồ Vân Tranh, đây đâu phải nước Đại Hòe gì, chỉ cần kẻ mù cũng nhận ra đây là Đông Kinh, nhất là hoàng đế nhìn cửu trùng môn của hoàng cung, hận không thể ngồi dậy bóp chết Vân Tranh, cuồng quá mức rồi, y dám phản ứng lại với mình như thế sao.
Công chiếm nước Đại Hòe, nói cách khác Vân Tranh định dùng năm vạn quân công phá Đông Kinh.
Không coi ai ra gì nữa!
Đại điện im phăng phắc, thậm chí nghe rõ tiếng thở của hoàng đế.
Một lúc lâu sau, Trâu Đồng Minh nhận ý chỉ nói: - Vậy ai vào vị trí người đó, tể tướng phòng ngự trung xu, Ngũ thành binh mã ti phòng ngự ngoại thành, toàn bộ Phủng Nhật quân xuất động đóng bên Hoàng Hà, mật điệp ti phụ trách tra xét gian tế, thà giết nhầm hơn bỏ sót.
- Tuyên Ngũ thành bi mã ti thống lĩnh Hầu Chi Thản, tuyên Phủng Nhật quân đại tướng quân Lâm Quảng, tuyên Củng Thánh quân đại tướng quân Bùi Như Hổ, tuyên Tả hữu thần vệ đại tướng quân, thái tử lục soái thống lĩnh Triệu Phu, Triệu Duyên Niên tức tốc nhập kinh.