Triệu Húc hớn hở tới thiên lao, nhưng không gặp được Lạc Lạc, nó mặc dù ngồi bên cạnh Vân Tranh nghe giảng bài, nhưng mắt thì luôn đảo quanh.
Vân Tranh chứng kiến nhiều chuyện tình cảm giữa bọn nhóc thối ở cái tuổi ẩm ương rồi, tất nhiên chẳng vì thế mà không thoải mái, đây là thời kỳ trước khi dậy thì, bị hormone xúi bẩy, chỉ cần có nữ tử đi qua, sẽ dùng đủ mọi loại hành vi kỳ quái thu hút sự chú ý.
Triệu Húc còn chưa ác liệt tới mức thông qua nắm bím tóc, cố ý va chạm, thậm chí xúc phạm nữ hài tử để phát tiết tình cảm của mình, nhưng một bàn tay dấu trong ống tay áo cầm bát sữa chua đã làm bại lộ tâm tư của nó.
Chuyện sau này nói sau, còn ao ước mỹ hảo của trẻ nhỏ không nên bóp nát, nếu không tương lai có khi xuất hiện một hoàng đế biến thái, vì thế phất tay: - Thái tử, buổi học hôm nay kết thúc, có thể đi chơi được rồi.
Vân Tranh cảm thụ rõ ràng được sự cảm kích của Triệu Húc, ống tay áo của nó bị băng tan làm ướt.
Khúc Khinh Doanh nhìn khuê nữ và Triệu Húc hớn hở gọi nhau, thở dài: - Hai đứa trẻ vô tư, sao chàng lại không coi trọng việc này.
- Thiếu niên lần đầu tiên yêu đương là mù quáng, tuy rất đẹp, nhưng khả năng thành công cực thấp, nam nhân lần đầu yêu đương vì ngốc nghếch mà luôn làm bạn với thống khổ và dày vò, còn khuê nữ có tiềm chất của ma nữ, nó rất thích hợp thành ác mộng cả đời của Triệu Húc.
Nói tới lý luận tình yêu thì Lục Khinh Doanh rõ ràng mù tịt, nàng không được tiếp xúc tư tưởng tự do: - Rốt cuộc là sao?
- Chủ yếu phải xem ý khuê nữ, nếu nó thích Triệu Húc, bất kể thế nào nó cũng thành hoàng hậu, nếu như nó không thích thì tùy nó thôi. Có điều dựa vào kinh nghiệm của ta, Triệu Húc không có hi vọng, nàng nhìn đi, khuê nữ ăn xong món ngon là sẽ đá đít thằng nhóc tội nghiệp ngay, thế nên khuê nữ nhất định phải chiều chuộng mới không bị người ta dùng một bát sữa chua lừa mất.
Phu thê Vân thị nấp ở chỗ kín nhìn trộm đôi tiểu thiếu niên, Vân Tranh phán đoán vô cùng chuẩn xác, Lạc Lạc dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết món sữa chua ướp băng, sau đó nhét cái chén lưu ly đẹp đẽ vào lòng Triệu Húc, chủi mép một cái chạy đi như con hươu non, để lại Triệu Húc đứng đó đần mặt rồi rối rít la lớn lần sau sẽ mang thêm nhiều món ăn ngon, thế nhưng giai nhân chẳng vì thế mà quay lại.
Lục Khinh Doanh cười tới suýt tắc thở, Vân Tranh phải dìu nàng đi, bản thân cũng cười mãi, cảnh tượng này đã mười mấy năm rồi chưa được thấy, đột nhiên nhớ đám học sinh ma quỷ của mình.
…
Địch Vịnh đứng trên tầng hai của Phàn Lâu đợi Vân Nhị, hắn vừa mới về Đông Kinh, cho nên hôm nay mời Vân Nhị tới nơi này tụ hội, chỉ là khi nhìn thấy Vân Nhị đến thì kinh ngạc rơi cả chén vàng trong tay mà chẳng hề hay biết.
Bốn chục giáp sĩ võ trang hoàn bị bước chân trầm rập tiến vào Phàn lâu, làm lão bản thiếu chút nữa hôn mê.
Địch Vịnh vội chạy xuống nhìn khung cảnh náo loạn ở tầng một, ú ớ nói: - Có cần thế này không?
Khúc Chung mặt âm trầm bất chấp lão bản ngăn cản, dẫn người lục tung Phàn lâu lên rồi mới gật đầu báo an toàn, còn về phần đám ca kỹ quần áo xộc xệch bỏ chạy và khách khứa phẫn nộ thì ông ta không thèm bận tâm.
Tóm lại mà nói Đại Tống là xã hội văn minh tiến bộ, khi phát hiện kẻ phá hoại cuộc vui của mình là Vân Nhị thì vô số lời ô uế phun vào mặt hắn.
Nếu là Vân Đại, đám khách khứa này sẽ im thin thít, còn về Vân Nhị, tuy vừa lập nên ác danh làm bách tính Đông Kinh bàn tán xôn xao, nhưng vẫn có rất nhiều hoàn khố không sợ Vân Nhị.
Vân Nhị vái một vòng với xung quanh, biểu đạt áy náy, ngồi xuống cái giường đối diện với Địch Vịnh: - Biết làm sao, gần đây bị người ta thù hận ghê quá, không cẩn thận chút, nói không chừng chẳng còn mạng uống rượu với huynh.
- Sứ tiết người ta chẳng phải không nói gì sao, đã ngậm chặt miệng cùng đám Bàng tướng đàm phát cùng rút bớt quân trú đóng ở biên giới, ngươi cần gì phải đề phòng như vậy?
Vân Nhị tò mò: - Ngậm chặt miệng làm sao đàm phán?
Địch Vịnh cười: - Hàn Hoàng chỉ nói một câu, yêu cầu Đại Tống và Tây Hạ mỗi bên chỉ giữ ba vạn quân đảm bảo an toàn biên cảnh, nói xong ngậm miệng ứng phó với đám sứ giả đàm phán bên ta. Kệ cho đám Bàng tướng bắt bẻ, phản đối ra sao, Hàn Hoàng chỉ lặp đi lặp lại câu nói này.
Vân Nhị quệt mũi: - Xem ra Hàn Hoàng muốn vãn hồi thể diện cho Tây Hạ ở chuyện này đây.
Địch Vịch đấm vai Vân Nhị một cái: - Nói không sai... Á, ngươi mặc trọng giáp bên trong à.
Vân Nhị cởi áo ngoài, lộ thiết tháp đen xì, nhe răng cười: - Đúng thế đấy.
- Chết tiệt, không thấy nóng à?
- Nóng chứ, nhưng mà vì an toàn chịu thôi, mà chỉ có hai ta thôi à, mời thêm vài người cho vui chứ. Lão bà Vương Bàng xinh đẹp lắm, sao huynh không giao hảo với hắn?
- Ngươi nói thế mà không ngượng mồm à, ta đâu phải loại người thấy lão bà người ta xinh đẹp là muốn tương giao như ngươi. Địch Vịnh định đấm Vân Nhị nhưng nửa chừng rụt tay lại: - Tên đó mặt lúc nào cũng như người khác nợ tiền hắn, nhìn khó chịu.
- Nhịn chút đi, lão bà hắn đẹp thật mà.
- Cút, ngươi thử tới gặp hắn xem, Vân gia ngươi mở hiệu tương khắp thành rồi, hắn không bóp cổ ngươi mới lạ.
Từ lần ở Đảo Sa Môn tới giờ mới gặp lại, Địch Vịnh đón lão bà tới đảo, đôi phu thê vốn định sống vài năm riêng tư, không ngờ được một tháng Trâm Hoa sống chết đòi về.
Tiểu phu thê có không gian riêng tất nhiên quấn quít ngọt ngào, nhưng hòn đảo cô lập đó có thể khiến người ta phát điên, đâu thể suốt cả ngày trốn trong phòng sản xuất em bé được, Địch Vịnh chiều lòng lão bà, nhờ vả chạy chọt được chức lễ bộ lang trung bé xíu, sau đó về Đông Kinh.
Đại chưởng quầy Phàn Lâu nấp sau quầy mắt đảo tứ phía, khách khứa trong lâu đã chạy ráo rồi.
Chỉ cần là người có chút quan hệ đều biết quan phủ không muốn quản chuyện Vân Nhị giết người Tây Hạ, điều đó có nghĩa là người Tây Hạ cũng có thể quang minh chính đại báo thù, vì thế Vân Nhị đi tới đâu cũng có bắn trộm.
Chỉ trong ba ngày Vân Nhị bị tập kích bốn lần, triều đình Đại Tống giữ im lặng tuyệt đối.
Nếu trước khi đoàn sứ tiết Tây Hạ rời Đông Kinh mà không thể giết được Vân Nhị thì chuyện này mãi mãi không được nhắc tới nữa. Tương ứng, trong thời gian đó Vân Nhị không trốn kỹ trong nhà mà chạy rông khắp nơi bị người ta giết cũng đừng kêu.
Khúc Chung đổ ngay vò rượu vừa được đưa ngay, mặt đất liền có bọt trắng sủi lên.
- Người ta chơi cả thuốc độc rồi, ta về đây, ở cùng ngươi nguy hiểm quá. Địch Vịnh vờ vịt đứng dậy thấy Vân Nhị vẫn ngồi nguyên tại chỗ, thở dài ngồi xuống, lấy bầu rượu của mình ra: - Kiếp trước ta tạo nghiệt gì mà lại thành bằng hữu của ngươi.
Vân Nhị chăm chú nhìn đám ca kỹ đang uốn éo cơ thể, kéo Định Vịnh một cái.
Định Vịnh chưa kịp hỏi thì một trận mưa tên ào ào bắn tới, Vân Nhị sớm có chuẩn bị dựng bàn lên, tên bắn như mưa rào đập là sen, vô số mũi tên xuyên qua bàn dày nửa tấc, lộ ra múi tên sáng loáng.
Hai nữ tử ăn mặc diêm dúa cầm dao nhọn xông tới.
Khúc Chung hừ một tiếng, phẩy tay lấy dao lột da ra, hai nữ tử kia chẳng hề né tranh, một người vung tay ném bột trắng, người khác tung mình lao thẳng vào Vân Nhị: - Chết đi.
Thứ bột trắng kia là vôi sống, Vân Nhị tuy kịp che mắt, nhưng thứ này rất ghê gớm, hai mắt hắn vẫn nhòe đi, nước mắt chảy dài.
"Phụt!" Một tiếng, mũi dao đâm vào người Vân Nhị, nhưng chỉ tiến vào được nửa tấc, mũi dao oàn đi, nữ tử kia định lui, nhưng không kịp nữa mũi đoản mâu đâm xuyên cơ thể.
Hộ vệ rầm rầm xông tới, đá văng nữ tử sắp chết, chớp mắt tạo thành bức tường thuẫn cao năm xích vây quanh Vân Nhị và Địch Vịnh.