Địch Vịnh nghe tiếng chém giết tưng bừng bên ngoài, nhưng không thấy gì hết, hai mắt vừa cay vừa rát, nước mắt chảy ròng rong, nhắm mắt kêu lớn: - Mắt lão tử mù rồi.
Một hộ vệ có kinh nghiệm đã kịp thời xuống bếp lấy bình dầu cải thuần thục rửa mắt cho hai người, cái này không xử lý nhanh để vôi sống sôi lên là sẽ mù thật.
Khi Khúc Chung ở ngoài tường thuẫn báo hiệu xử lý xong, đám hộ vệ mới rút tháp thuẫn, cảnh giác tản ra bốn phía.
Địch Vịnh dụi hai mắt đỏ hoe, cố mở đôi mắt nhập nhèm nhìn thi thể máu me khắp nơi, lại thấy Vân Nhị vẫn nhắm mắt, ngồi im vội hỏi: - Mắt không sao chứ?
Vân Nhị lặc đầu: - Yên tâm, nhắm một lúc cho quen thôi.
Khúc Chung đi tới bên thi thể hai nữ tử, chẳng chút thương tiếc xé toạc quần áo, phát hiện trên bầu ngực mơn mởn đều xăm một bông hoa sen màu xanh, ông ta mặt lạnh tay lật qua lật lại thân thể trần truồng, chỉ hai ngôi sao ở mông nói: - Nhị gia,người ta thuê sát thủ rồi.
Địch Vịnh rõ ràng hứng thú với chỗ xăm hình hơn là sát thủ, quên cả mắt đang khó chịu: - Vì sao lại xăm vào chỗ đó?
Khúc Chung lạnh nhạt nói: - Để nữ tử đó cả đời chẳng thể gả cho ai được.
Địch Vịnh cười: - Nữ tử xăm mình nhiều lắm, La Tam Nương ở sới vật xăm một con hổ lên ngực.
- Thế huynh dám cưới không? Vân Nhị lúc này đã điều chỉnh mắt xong, quan sát hai cỗ thi thể, thuận miệng hỏi:
- Không được, cha ta đánh ta chết, có điều vì hai cái hình xăm đẹp đẽ mà không gả được thì tiếc quá.
Khúc Chung bổ xung thêm: - Bọn chúng là yêu nữ Bạch Liên hội, thái âm bổ dương với chúng là chuyện thường, nam nhân chỉ là lô đỉnh luyện công thôi, Nhị gia, Bạch Liên hội nổi danh có thù ắt báo, nay chúng ta giết sát thủ hai sao của chúng, xem như kết thù lớn rồi, sau này đối diện với nữ tử phải cẩn thận.
Địch Vịnh cười lớn: - Thế chẳng phải quá dễ à, sau này Vân Nhị cứ thấy nữ nhân là lập tức lột sạch quần áo trước rồi có chuyện gì nói sau.
Vân Nhị trừng mắt với hắn một cái, đổi sang phòng bao sạch sẽ, hắn chẳng bận tâm chuyện mình bị ám sát, chỉ nghĩ không thông, người Tây Hạ ngang nhiên thuê sát thủ giết người như vậy mà triều đình Đại Tống không hề bận tâm?
Đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ, Văn Ngạn Bác nhẫn nhịn như vậy là vì cái gì?
Dù mình giết Trương Hổ, nhưng sự thực chứng tỏ chẳng phải chuyện to tát, đàm phán vấn đàm phán cơ mà.
Mình giết Trương Hổ, quốc gia không truy cứu, người Tây Hạ giết mình, quốc gia cũng không truy cứu, vận mệnh con người đối diện với đại thế quốc gia đúng là không đáng kể gì hết.
- Từ giờ trở đi, phàm là kẻ ra tay với Vân gia, bất kể là ai, đều không cần nương tay, đồng thời treo thưởng, bắt được yêu nhân Bạch Liên hội, xác định rõ ràng, mỗi kẻ thưởng một nghìn quan, Vân gia tuyệt đối không keo kiệt. Kể cả người Tây Hạ trong kinh, cứ có ai xách đầu tới là Vân gia trả một trăm quan. Vân Nhị nghiến răng ra lệnh:
Không có gì bất ngờ khi tin tức từ Vân gia truyền ra khiến toàn bộ thành Đông Kinh náo loạn, khắp đường lớn ngõ nhỏ, gần như người ta chỉ bàn tán một chủ đề.
Một trăm quan là số tiền quá lớn, ngay bách tính bình thường chỉ cần nhìn thấy người Tây Hạ giữa mùa hè nóng nực vẫn mặc áo da cũng không khỏi nuốt nước bọt thèm thuồng.
Đám bang hội giang hồ tam giáo cửu lưu càng phấn khích, những đao khách đội nón che nửa mặt thi thoảng ghé tai nhau thì thầm trao đổi thông tin, mục tiêu đám vong mạng này nhắm vào tất nhiên là người Bạch Liên hội.
- Vân gia làm xằng làm bậy thế này... Đông Kinh sẽ gặp họa lớn mất thôi... Có quan viên cực kỳ lo lắng nói:
- Đó là cách tự bảo vệ mình của họ, ai nói gì được, quan phủ đã không bảo vệ họ, chẳng lẽ không cho họ bảo vệ bản thân? Cũng có quan viên bênh vực:
- Nếu chỉ là tranh chấp giữa Vân gia và người Tây Hạ thì còn dễ xử lý, hai bên có thù hận từ xưa, giết qua giết lại chả ai nói được gì. Nhưng giờ yêu nhân Bạch Liên hội xuất hiện, khó tránh khỏi bị Vân gia cho rằng đã bị Đại Tống vứt bỏ.
Người tỉnh táo thì nói: - Hành vi này của Vân gia tuy kịch liệt nhưng có thể thông cảm, một số kẻ vì lòng riêng mà để Đông Kinh thành nơi mà ma quỷ nào cũng có thể ra vào rồi, mất mặt thực sự là Đại Tống.
…
Ai cũng biết sự kiện này sẽ thăng cấp, nhưng không ngờ được từ ám sát chuyển sang công khai giết người giữa đường.
Vân Nhị ngồi trong xe ngựa, người hơi ngả về phía sau, mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng, phía trước hắn cách chưa tới một gang tay nửa miếng phi luân xuyên qua ván sắt của xe ngựa, lưỡi phi luân lóe hàn quang, hắn mất một lúc mới trấn tĩnh lại được, dùng ngón tay gõ mũi phi luân, nghe tiếng kêu trong trẻo thì biết đây là thứ thép tốt, tuy bên ngoài tiếng bách tính la hét, tiếng chém giết ầm ĩ, nhưng Vân Nhị không xuống xe.
Vừa rồi có hai lực sĩ dùng thừng xoay phi luân oanh kích khoang xe, nếu không phải vì khoang xe bọc sát vô cùng chắc chắn thì Vân Nhị đã bị thứ phi luân nặng nề sắc bén kia nát bét.
Chiến mã kéo xe đã ngả gục, đầu bị phi luân xoay tròn hớt mất một nửa, đầu ngựa rơi đúng cột cờ một cửa hiệu, như chặt đầu thị chúng.
Trong vòng năm mươi bước, phi luân nặng mười cân có thể xem là vô địch, năm xưa Trương Lương ám sát Tần hoàng ở Bác Lãng Sa chính là dùng thứ này, tuy cũ, nhưng hiệu quả kinh người, nhất là đối phó với người trong xe ngựa.
May mắn mục tiêu lần này là bản thân Vân Nhị, nếu như chúng dùng phi luân ném bừa vào đội ngũ gia tướng đông đúc thì không tưởng tượng được hậu quả thảm liệt tới mức nào.
Đây không phải thủ đoạn của người Tây Hạ, mà là của người Hán.
- Nhị gia, thích khách có năm tên, hai tên làm nhiệm vụ hành thích, hai tên đoạn hậu, một tên chỉ huy, hai tên đoạn hậu đã bị giết, hai tên tấn công bị thương bắt sống, tên chỉ huy đã bỏ trốn, gia tướng chết một, bị thương ba... Cao điểm bốn phía đã được không chế, nên hành sự ra sao xin Nhị gia chỉ thị. Giọng Khúc Chung từ ngoài truyền vào:
Vân Nhị thuống xe, trước tiên nhìn con chiến mã đáng thương, sau đó đi tới trước mặt hai tên sát thu máu me be bét, hai tên này đáng gọi là lực sĩ, bắp tay cuồn cuộn, tuy bị ấn quỳ xuống đất, nhưng tầm mắt vẫn ngang với hắn, trên người trúng hơn mười mũi tên, ngang bướng ngẩng cao đầu.
- Tên?
Tên bên trái định phun một ngụm máu, nhưng mồm vừa mới chúm lại, Vân Nhị lia đao qua cổ, máu tưới phụt lên như suối phun.
Vân Nhị mặt lạnh tanh lặp lại lần nữa: - Tên?
Tráng hán còn lại miệng co giật như muốn nói, nhưng cuối cùng vươn đầu ra.
Thế thì chẳng có gì phải khách khí, Vân Viện xoay đao một vòng, cảnh máu me khiến người Đông Kinh không cách nào quên được lại tái hiện.
- Nhị gia, chúng ta nên về phủ thôi. Khúc Chung lo lắng nói, kẻ địch ngày càng tỏ ra quyết tâm, ông ta không dám đảm bảo an toàn cho Vân Nhị được nữa:
- Mang một cái bàn tới đây, ta ngồi đợi bọn chúng tới giết.
Thấy ý chí của Vân Nhị rất kiên định, Khúc Chung không nói thêm, phái gia tướng đi vào cửa hiệu bên cạnh mang bàn ghế ra, Vân Nhị ngồi bên hai cái thi thể chết không nhắm mắt.
Mặt trời gay gắt phả nắng xuống mặt đất, máu tươi đỏ sậm chẳng mấy chốc biến thành màu nâu đậm, cuối cùng thành màu đen, ruồi những kéo thành đàn từ cống bay ra, đậu kín thi thể.
Vân Nhị ăn mặc cực kỳ chỉnh tế ngồi dưới tán ô, bên cạnh chỉ có Khúc Chung thủ vệ, ngọc bài nhai thường ngày náo nhiệt từ chủ tớ họ không còn ai khác.
Đông Kinh nhiều người, khó kiếm tri kỷ.