Trí Tuệ Đại Tống

Nghe Lục Khinh Doanh kể vắn tắt, cơn buồn ngũ lập tức bay biến, lật chăn lên, để lão bà giúp mặc quần áo, rửa mặt qua loa rồi chạy ra tiền viện.

- Toàn phủ giới bị, cấp một!

Vân Tranh nhìn thấy Hàm Ngưu lập tức ra lệnh, Hàm Ngưu lấy còi hiệu bằng trúc trong lòng ra thổi, âm thanh truyền đi, cả phủ trở nên bận rộn.

Tất cả những gian phòng đều thắp đèn, từng đội gia đinh cầm vũ khí tiến về những vị trí đã sắp xếp trước.

Một tuần trà sau, Vân gia yên tĩnh trở lại, Hàm Ngưu gật đầu với Vân Tranh rồi mới mở cửa hậu viện tháp tùng Vân Tranh ra ngoài.

Trong phòng toàn mũi máu tanh, Khúc Chung mặt trắng bệch, hô hấp rất gấp, chậu nước trên mặt đất đã đỏ như máu, hai quân y đang bận rộn trị thương.

Vân Tranh không đai vào tránh làm phiền, chuyển ảnh mắt nhìn Vân Nhị: - Thế nào?

- Bị trúng mai phục, chín người chỉ có Nghiêm lão đại, Tinh Mộc Ngạn, Ngụy Nguyệt Yến và ông ấy thoát được, những người khác sinh tử chưa rõ.

- Ba người kia đâu?

- Đã được đón tới nông trang, bị thương nhẹ, không thành vấn đề.

Khúc Chung nghe thấy gắng sức nói: - Lão gia, khi bọn lão nô vào thuyền hoa, cả con thuyền đột nhiên bốc cháy, trên thuyền đều là người che mặt, võ nghệ siêu quần, có người Liêu, lão nô rất quen cách chiến đấu của chúng, biết lọt bẫy người ta nên liều mạng phá vây để báo cho lão gia.


Vân Tranh gật đầu: - Yên tâm dưỡng thương, mọi chuyện để ta xử lý.

Đột nhiên có tiếng chuông đồng reo, huynh đệ Vân gia nhìn nhau, dám người này dám tới tận nhà, to gan lắm.

Vân Nhị lập tức lấy hai thanh đoản mâu, nhảy lên nóc nhà, Hầu Tử thổi tắt nến, chẳng mấy chốc toàn bộ Vân gia chìm vào bóng tối, tất cả nín thở chờ đợi.

Thế nhưng đợi thêm một lúc nữa không thấy có báo động tập kích, Vân Nhị từ trên nóc nhà nhảy xuống, phất tay sai mấy gia tướng ra ngoài xem xét tình hình, chẳng mấy chốc khiêng về năm cái cáng, chính là năm người Tinh Bàn, toàn bộ hôn mê, trên đầu có kim châm, không ai dám tùy tiện rút ra.

Vân Tranh nhíu máy hỏi: - Không có thư tín gì ả?

Gia tướng lục lọi quần áo Quỷ Kim Dương, Liễu Thổ Chương, Tinh Nhật Mã, Trương Nguyệt Lộc và Dực Hỏa Xà, chỉ thấy trên ngực mỗi người đều viết một dòng chữ -- Bạch Liên hội kính dâng.

- Xem ra bọn chúng muốn khiêu chiến với chúng ta. Vân Tranh ra lệnh: - Rửa chữ trên người họ đi, đừng để họ biết từng bị người ta dùng thân thể để truyền thư, chuyện này giữ kín.

Hầu Tử liền đi lấy nước rửa sạch chữ trên người bọn họ, quân y tới rút kim châm ra, quan sát rất kỹ nói: - Đây là kim châm bí truyền của Văn Xương các, trong đó có hai thứ là kim nam chân cực kỳ hiếm có, trừ Văn Xương các không đâu làm được.

- Thú vị rồi, cho người tới Văn Xương các tra xem rốt cuộc là ai, ta rất tò mò, làm sao lá gan Bạch Liên hội lại lớn như thế?

Sau khi xem xong thương thế của nhóm người Tinh Bàn, Vân Tran trở về hoa sảnh, Vân Nhị đi theo, sắt mặt cực kỳ khó coi.

- Đại ca, nay Đông Kinh không còn chỗ cho Vân gia ta sống nữa rồi, Bạch Liên hội chỉ là một bang phái giang hồ nho nhỏ, làm sao có tài nguyên và nhân lực ở kinh sư hơn cả Vân gia ta đã tạo dựng nhiều năm.

- Khúc Chung là cao thủ hoạt động ngầm, người Tinh Bàn càng là những nhân vật khét tiếng giang hồ, có mạng lưới tình báo của Hoa Nương tỷ tỷ hỗ trợ, hành động lên kế hoạch kín kẽ vậy mà thất bại thảm hại như thế, nhất định có thế lực ngầm hỗ trợ chúng.

Vân Tranh trầm tư: - Vậy đệ nghĩ ai đang liên thủ với chúng đối phó với nhà ta?

- Đệ không rõ, chỉ biết chuyện này không đơn giản.

- Đừng nóng vội, đợi thêm một canh giờ nữa hẳn sẽ có tin tức chuẩn xác truyền tới.

Lúc này phương đông đã hửng sáng, Vân Tranh khép mắt lại, thế này y không thể yên tâm tới Nhạn Môn Quan được, không khi rời Đông Kinh, gia quyến nhất định gặp nguy hiểm, làm sao có thể lên chiến trường khi có kẻ sẵn sàng đâm sau lưng.

Năm người Quỷ Kim Dương có thể sống sốt trở về là lời cảnh cáo thiện chí, nhưng Vân Tranh không chấp nhận thiện chí này, đem an toàn bản thân đặt vào lòng tốt, bố thí của người khác là ngu xuẩn.

Thế lực của Vân gia ở đất Thục đã bị người ta nhổ tận gốc, giờ là tới Đông Kinh.


Vương An Thạch làm việc nhìn có vẻ công bằng, nhưng mỗi hành động của ông ta đều kéo Vân gia vào, từ ruộng đất tới cửa hiệu, những cải cách của ông ta chưa từng buông tha Vân gia.

Nói ông ta đang thúc đẩy cải cách, chẳng bằng nói ông ta chuyên môn nhắm vào Vân gia.

Vân Tranh nhận lấy bát cháo Lục Khinh Doanh đưa cho, nói dứt khoát: - Nàng phải ở lại kinh sư, không có nàng chỉ huy, ta sợ con cái chúng ta không rời khỏi được tòa thành này.

- Đã xảy ra chuyện gì? Lúc nãy trượng phu kỳ thực đã đồng ý cho mình đi theo rồi, Lục Khinh Doanh cẩn thận hỏi:

- Theo như kế hoạch an bài, lần này ta sẽ thống lĩnh hai mươi vạn đại quân, đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Đại Tống, cho nên bọn họ đề phòng ta càng thêm chặt chẽ.

Lục Khinh Doanh ngồi dựa vào lưng Vân Tranh: - Thiếp không hiểu, rốt cuộc chàng đang kiên trì cái gì, vì sao nhất định phải thu phục Yến Vân, thiếp tin chàng có lý do chứ không phải vì vương tước.

- Ai bảo nàng không phải, tiền bạc và danh vọng, mấy ai có thể hoàn toàn lờ nó đi, vả lại ta đã làm nhiều điều cho Đại Tống như vậy, nếu không xưng vương thì Đại Tống quá có lỗi với ta. Thời tam quốc, nguyện vọng lớn nhất của Tào Tháo là thống lĩnh mười vạn hổ báo kỵ, tung hoành mạc bắc, nhưng ai ngờ tạo hóa trêu người lại thành thừa tướng, rời xa chiến trường liền thành nhà âm mưu, kết cục làm ra chuyện khó tin.

- Cho nên con người không nên đi chệch hướng, nếu không hậu quả hoàn toàn khác.

- Phu quân thành đại tướng quân chiến công hiển hách rồi, nhưng người ta chẳng hề muốn, chàng không thấy ủy khuất sao?

Vân Tranh cười ha hả quay lại nhìn lão bà: - Chuyện ta muốn làm thì cứ làm, sao phải cần bọn họ đồng ý, bọn họ ủng hộ hay không ta cũng làm, thu phục Yến Vân là chuyện của ta, chẳng liên quan tới bọn họ!

Lục Khinh Doanh thở dài không nói nữa, im lặng lắng nghe tiếng mưa rả rích bên ngoài, muốn thời khắc ấm áp này được lâu thêm một chút.

Nhưng trời không toại lòng người, tiếng bước chân truyền tới, Lục Khinh Doanh đứng dậy, thuận tiện rút bàn tay trượng phu ra khỏi áo, chỉnh trang dung mạo chờ đợi.

Vân Tranh nắm tay nàng: - Tính thời gian thì cũng nên tới rồi, chúng ta ra nghênh tiếp một chút để nàng yên tâm.


Lục Khinh Doanh chẳng hiểu gì theo Vân Tranh ra ngoài cửa, trời đã sáng hẳn, nếu không phải vì mưa gió âm u thì mặt trời đã lên tới ba cây sào.

Lão Liêu đứng bên một cái xe ngựa mui che, ông ta đứng trong mưa khá lâu rồi, nước mưa từ trên tóc, trên mày chạy xuống, như thế chẳng dễ chịu chút nào, nhưng ông vẫn ngoan cố đợi bên xe.

Vị trí đánh xe không có ai cả, toàn bộ trung đình ngoài Lão Liêu và cỗ xe không có ai nữa, không biết vì sao Lục Khinh Doanh dừng bước, nàng cảm giác cỗ xe khiến mình không thoải mái, lòng rất áp lực.

Vân Tranh áy náy nói: - Nàng quay lại đi, đây là sơ xuất của ta, cảnh tượng này không hợp với nàng.

- Thiếp muốn xem!

Thấy lão bà không rút lui, Vân Tranh bảo Lão Liêu: - Vén rèm lên đi.

Rèm xe vén lên, Lục Khinh Doanh hít một hơi nhìn vào trong, chỉ thấy dạ dày đảo lộn, che miệng nôn khan, vội vàng chạy về.

Bên trong khoang xe là đống người chết xếp chồng chất, đừng nói là Lục Khinh Doanh, ngay cả Lão Liêu dù biết bên trong là cái gì cũng mặt mày nhợt nhạt.

Vân Tranh đội mưa đi tới đếm được bảy tám cổ thi thể: - Đều ở đây cả chứ?

- Vâng ạ, người đưa tới nói có chín thi thể, toàn bộ thủ lĩnh Bạch Liên hội đã sa lưới, hai tám kẻ còn lại đã hủy thi diệt tích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận