Trí Tuệ Đại Tống

Khi rời Vương gia thì vẫn là buổi chiều, mặt trời chiếu xuống mặt đất ẩm ướt, mắt thường cũng thấy hơi nước bốc lên, xe ngựa mới đi được một lúc mặt Vân Tranh đã đẫm mồ hôi.

Mấy bát sữa chua vào bụng mới thấy đỡ hơn một chút, Vân Tranh thúc giục Hầu Tử nhanh nhanh đánh xe về nhà, mình phải tắm rửa một phen.

Thực ra Vân Tranh muốn tắm rửa không liên quan gì tới thời tiết, chủ yếu là chấy bò qua bò lại trên cổ ông ta làm Vân Tranh không sao chịu nổi.

Vừa rồi y ngồi gần Vương An Thạch nhất, giữa hai người chỉ cách cái bàn nhỏ, trời mới biết đám chấy rận kia có leo qua bàn bò lên người mình không.

Suy nghĩ này vừa nổi lên, toàn thân Vân Tranh run rẩy ngứa ngáy, cúi đầu xuống tìm kiếm xem có thứ gì khả nghi hay không?

Xe ngựa vừa dừng lại là Vân Tranh lao ngay ra, vừa chạy vừa bảo Cát Thu Yên chuẩn bị nước tắm, phải là loại nóng nhất.

Vân Tranh nghiến răng nghiến lợi vào thùng nước, ngay lập tức xõa tung tóc bảo Cát Thu Yên tìm chấy trên đầu.

- Phu quân, không có chấy đâu, xưa nay chàng luôn sạch sẽ, làm gì có thứ bẩn thỉu đó được? Cát Thu Yên gần như kiểm tra từng sợi tóc của trượng phu:

- Xem kỹ vào, vừa xong ta ngồi rất gần Vương An Thạch, thấy chấy nó xếp hàng trên cổ ông ta hút máu...

Cát Thu Yên bị Vân Tranh làm sởn gai ốc, hai tay bất giác cọ vào nhau gãi gãi, vội vàng kiểm tra lại, chỉ cần có một con thôi, hai ngày sau chúng sẽ sinh sôi nảy nở ra vô số.


Tiếp đó Cát Thu Yên cũng lo mình bị dính thứ này, cởi luôn quần áo nhảy vào thùng nước, phu thê như hai con khỉ tìm chấy cho nhau, đầu tóc rối bù, chẳng hề có chút ướt át nào lãng mạn nào.

Tận mắt nhìn quần áo của mình biến thành tro, Vân Tranh thở phào, nằm xuống ghế tựa, nghiêm túc giáo huẫn Lục Khinh Doanh: - Sau này có gặp lão bà Vương An Thạch thì tránh xa một chút.

Lục Khinh Doanh cười đau bụng nãy giờ: - Vừa rồi còn tưởng rằng chàng và Thu Yên làm cái gì, định tới xem, ai ngờ cả hai trốn trong thùng tắm bắt chấy cho nhau, làm thiếp chết cười. Ngoài ra thiếp muốn hỏi một câu, sao chàng biết trên người Vương phu nhân có chấy?

Vân Tranh lườm lão bà mặt đầy vẻ trêu chọc: - Người Vương An Thạch chấy rận thành họa rồi, lão bà của ông ta dù có một ngày tắm tám mươi lần cũng không thoát. Nàng nghĩ mà xem, Lão Vương có bệnh da liễu, Vương Bàng mắc bệnh lao, ta cứ thắc mắc vì sao Vương phu nhân có thể sống tới bây giờ, lại sinh ra được hai nhi tử một khuê nữ, đúng là người trời.

Lục Khinh Doanh thở dài: - Phu quân, Vương Bàng đã chết rồi, về tình về lý chàng không nên lấy người ta ra nói nữa, vừa rồi Nhị thúc còn thở dài nói trời đố kỵ anh tài, chàng không tỏ ra bi thương một chút, trên triều đường sẽ bị cô lập.

- Vương đại nhân tóc trắng tiễn người tóc đen cũng đã tội nghiệp lắm, chàng còn quan tâm tới chuyện chấy rận.

Vân Tranh xua tay: - Nhầm rồi, vừa xong ông ta còn thản nhiên nói chuyện triều đường với ta. À phải, vừa rồi nàng còn cười, giờ lại đóng vai người tốt, có phải thấy ta là hồng mềm nên bóp đúng không?

- Hừ! Lão bà không còn gì để biên bạch, thẹn quá hóa giận túm tóc Vân Tranh bùi thành búi tóc phụ nhân, cắm trâm xuyên qua, sau đó nghênh ngang bỏ đi.

Tin tức Vương Bàng chết chẳng mấy chốc đã truyền khắp Đông Kinh, dù sao hắn cũng là tài tử có tiếng, nói ra ít nhiều làm người ta bi thương.

Có điều Vương Bàng vì sức khỏe yếu, cứ bệnh suốt, không đi thanh lâu mấy lần, chẳng có hồng nhan tri kỷ, nên không có kỹ nữ chuyên môn tới phúng điếu.


Ở Đại Tống mà không có thi ca tưởng niệm với một tài tử danh sĩ mà nói là rất bi ai, vì thế Vương An Thạch viết cho nhi tử mấy bài thơ dùng tạm, cả bài thơ Vân Tranh cảm khái ngâm lúc tới Vương gia cũng không chân mà đi.

Vân Nhị đi phúng về, dọc đường nghe thấy mấy ca kỹ thanh lâu ngâm bài thơ kia, Vương An Thạch quyết tâm biến nhi tử thành tài tử bi tình nhất Đại Tống.

Vân Tranh đã tới Vương gia, Vân Nhị cũng đi phúng bằng hữu, sau đó tới lượt Lục Khinh Doanh đi an ủi hai vị Vương phu nhân.

Về nhà Lục Khinh Doanh cởi ngay bộ y phục màu trắng, thay váy dài hồng nhạt nàng thích nhất, đau thương nói với Vân Tranh: - Phu quân, Vương công hạ lệnh muốn Tiểu Vương thị mãn tang cải giá, chàng nói xem vô tâm không?

- Người vô tâm là nàng, nàng muốn một thiếu nữ mười tám ở góa tới tám mươi à? Một đóa hoa tươi biến thành cây khô nàng mới vui sao? Ở chuyện này Vương An Thạch không sai, mặc dù mục đích của ông ta chẳng phải như thế, nhưng cũng coi ý xấu làm việc tốt.

Biến pháp của Vương An Thạch đã tới giai đoạn khẩn yếu, cho nên ông ta sẽ không để lại bất kỳ nhược điểm nào.

Theo lý mà nói giữ lại vợ góa của Vương Bàng không sai, nhưng từ khi Âu Dương Tu bị người ta tung tin đồn có gian díu bất chính với chất nữ, đám đại lão Đông Kinh cực kỳ chú ý chuyện này, thậm chí là sợ hãi.

Công công tráng niên, thúc thúc trưởng thành, quả tẩu không chịu nổi cô đơn, chỉ cần vợ góa của Vương Bàng ở trong nhà, thế nào cũng có đủ tin đồn muốn ói truyền ra, cho nên Vương An Thạch đành nhịn đau thương đưa nhi tức phụ hiền huệ về nhà mẹ đẻ, đợi để tang hai trăm bảy mươi ngày rồi gả cho người khác.

- Cũng không đợi mộ trượng phu khô hẳn.

Lúc này Lục Khinh Doanh rất xấu tính, nàng học được ở đám quý phụ Đông Kinh cả đống thói xấu, trong đó có nói xấu sau lưng người ta.


Vân Tranh vỗ trán: - Bất đắc dĩ thôi, nay hoàn cảnh chính trị ở Đại Tống cực tệ, ngay cả chuyện lấy người Liêu ra để đối phó với chính dịch còn dùng, có chuyện gì bọn họ không dám? Bệ hạ giờ chỉ còn thiếu một hơi nữa là đi, chuyện lớn vẫn khống chế chặt chẽ, nhưng chuyện nhỏ nhặt đành để mặc đám ma quỷ hoành hành.

- Bàng Tịch thích nhất nhìn loạn cục, để ông ta thừa nước đục thả câu, từ khai quốc tới nay ông ta chính là thừa tướng quyền thế nhất, nên, cứ để cho loạn đi.

Lục Khinh Doanh thở dài rất không thật: - Vương công đáng thương, tân pháp ở Hà Bắc xảy ra đại loạn, Hàn Kỳ thừa cơ chuẩn bị đại chiến cướp hết quyền, một câu Hà Bắc không thể loạn thế là khiến tâm huyết bao năm của Vương An Thạch hủy trong sớm tối, vậy mà bệ hạ chẳng nói gì.

- Bệ hạ nói gì chứ, giờ một lòng muốn thu phục Yến Vân, sau khi chết còn đi khoe với tổ tông, ngoài ra là đứa con kế thừa đại thống. Chỉ cần hai chuyện này không có vấn đề thì bệ hạ kệ, Hàn Kỳ nhìn trúng điểm này mới làm bừa. Vân Tranh nhún vai:

- Lão lệnh công của Phan gia tiến cung thăm bệnh, về nhà một cái liền triệu tập huân quý đến nhà mở đại hội, không biết muốn làm gì, phu quân có đi không? Thiếp mời đã được gửi tới nhà rồi, chàng là người đầu tiên. Lục Khinh Doanh mở hộp sơn son ra, vẫy vẫy tờ thiếp mời:

Vân Tranh lắc đầu: - Đám này nhân lúc Vương Bàng chết để ra tay với Vương An Thạch, có thể thấy ông ta đắc tội sâu thế nào, chuyện này nhà ta không tham gia, nàng bảo ta bệnh rồi tới đó một chuyến, nói thật ta chẳng có chút thiện cảm với nhà Phan Nhân Mỹ. Nói xong vào nội trạch, Vân Chương tối qua khóc quấy suốt, đám bà tử nói là gặp phải thứ không sạch sẽ, phải đi xem sao.

Còn chưa tới viện tử của Cát Thu Yên đã nghe thấy tiếng khóc của con, khóc tới khàn giọng, chạy nhanh hơn, vào phòng thì Cát Thu Yên đang cho con bú, muốn nó bú quên khóc.

- Phu quân, ngự y đã tới xem rồi, không nói ra được nguyên cớ, chỉ bảo con bị hoảng sợ, uống canh an thần rồi, nhưng không hiệu quả.

Vân Tranh đón lấy nhi tử, cái thời đại này tỉ lệ trẻ con chết yểu cao kinh người, áp trán mình vào trán con, trán nó rất nóng, có điều không phải là do sốt, mà vì khóc quá nhiều mà thôi.

Thấy con khóc nhỏ hơn, Vân Tranh bế vào lòng, cởi hết tã ra, Vân Chương trần truồng liền không khóc nữa, dùng chân đạp tai cha nghịch một lúc rồi ngủ.

- Phu quân sát khí nặng, đuổi thứ không sạch sẽ đi rồi. Cát Thu Yên hớn hở sán đến:


Vân Tranh cố nén kích động muốn đánh nàng, chỉ tã lụa dưới đất: - Sau này còn dùng thứ này mặc sát người con, ta đánh chết nàng.

- Mặc tơ lụa tốt cho da trẻ nhỏ, nhà đại hộ toàn làm thế, trước kia thiếp không biết, tới Dương phủ một chuyến mới biết, Dương Tứ phu nhân dùng cả gấm thục.

- Nói sao thì làm vậy đi, không cần học người ta để làm ra vẻ phú quý. Vân Tranh áp nhi tử vào lòng, cảm thụ được cả hơi thở lẫn nhịp tim của con đều nhanh hơn bình thường, khả năng do khóc quá nhiều, trước nay Vân gia cho trẻ con mặc đều là vải bông, vừa mềm lại hút mồ hôi, đột nhiên cho mặc tơ lụa, tất nhiên là không quen, thứ này chỉ cần toát mồ hôi là dính vào người, đừng nói trẻ con, Vân Tranh cũng không thích.

Dù sao con cũng yên tĩnh rồi, Cát Thu Yên thở phào, từ tối qua tới giờ nàng không chợp mắt, liền nằm bừa xuống giường, chuẩn bị mặc kệ cha con Vân Tranh.

Cuộc sống vô vị vậy đấy, con ngủ rất say, Vân Tranh không đặt nó lên giường, dùng vạt áo quấn chặt con, ngồi ở bên cửa sổ một tay pha trà cho mình.

Ráng hồng đã phủ đầy trời, có câu ráng sớm đừng ra ngoài, ráng chiều đi trăm dặm, xem ra từ ngày mai thời tiết sẽ rất tốt.

Vương Bàng chết, tinh thần Vương An Thạch tựa hồ cũng suy sụp, trên lịch sử Vương An Thạch vì ái tử qua đời nên lần đầu bị bãi quan về quê, phía hoài mất ba năm được hoàng đế triệu tập, tiếp tục biến pháp.

Chỉ có điều Triệu Trinh không phải Anh Tông, tư duy của hắn thành thục hơn Anh Tông nhiều, quốc khố chẳng phải quá eo hẹp, biến pháp có hay không cũng được.

Triệu Trinh nhiều khi chỉ muốn dùng biến pháp của Vương An Thạch thu hút sự chú ý người trong thiên hạ, để kéo những kẻ suốt ngày chăm chăm nhìn vào mình chuyển hướng sang biến pháp.

Bình hành mới là thứ hắn muốn.

Trong số con chim trở về buổi chiều có hai con nhạn lớn, nhạn là loài sống theo bầy, không thể để hai con cô đơn, xuất hiện cảnh này chứng tỏ một điều, thành Đông Kinh gần đây có rất nhiều người thành thân, bọn họ dùng chim nhạn tranh thủ cho mình tân nương tử xinh đẹp hoặc không xinh đẹp.

Còn chim nhạn của Vân Tranh thì đã thả đi từ lâu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận