- Lâm Xuân, tên vương bát đản khốn kiếp, trốn ta phải không? Có giỏi trốn cả đời đi, lão nương nhất định khiến ngươi hối hận ba đời.
Tiểu Man vừa nói vừa đảo mắt nhìn bốn phía, Xuân Ca Nhi luôn sủng ái mình, nhất định không thể bỏ mặc mình như vậy, chẳng lẽ hắn đi thật rồi, một ngọn lửa vô danh lấp kín lồng ngực nàng.
Xuân Ca Nhi tất nhiên sẽ không vứt bỏ Tiểu Man, dù sao thì cũng là mẹ của con mình, đâu dễ nói bỏ là bỏ, có điều nữ nhân này không cho một bài học sẽ không nhớ, chẳng may lần sau mình xây dựng cho cả nhà một tòa thành, ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện thành có thêm một cái cửa, mở cửa ra thấy Vân Tranh ngồi ở đối diện ăn cơm thì hỏng.
Tiên sinh nói thỏ khôn đào ba hang, nếu cần đào năm sáu hang cũng bình thường.
Theo như tiên sinh nói thời xưa mọi người dùng chung lão bà, hôm nay là của ngươi, mai là của ta, lẫn lộn, nam nữ ở chung với nhau với mục đích duy nhất là sinh nở.
Về sau tài sản nhiều lên, cần người trông coi, nam nhân ban ngày đi săn, tối lại trông tài sản là không được, liền tìm nữ nhân chuyên dụng, vừa có thể sinh nở và làm đồng bọn an toàn nhất, khi mình ngủ có người giúp mình trông coi tài phú.
Lão bà mà ăn trong rào ngoài làm sao chịu nổi.
Xuân Ca Nhi thực sự bội phục những người tùy tiện ăn đồ người khác đưa cho, không hiểu sao đám người đó có thể sống tới bây giờ, đôi khi hắn có kích động muốn cho ít tỳ sương vào nồi chè đậu, xem xem những kẻ dễ tin người kia có hối hận không.
Dựa theo tính cách cương liệt của Tiểu Man, tối đa còn ở lại đây nửa tuần hương, đợi nàng đi rồi, mình theo triền dốc lăn xuống, tụ họp cùng đám con, an bài xong con cái sẽ đi tìm Tiểu Man. Hãi Hồ Nhi tới giờ vẫn không có động tĩnh, chứng tỏ chúng có mưu đồ khác chứ không phải là định công thành, trong thời gian ngắn Tiểu Man sẽ an toàn.
Trời trở nên âm u, Tiểu Man xuống ngựa, ngồi một mình ôm chân khóc lớn, vô cùng thảm thiết, Xuân Ca Nhi giương tai lên nghe rất kỹ, phát hiện tiếng khóc của Tiểu Man không khác gì thường ngày, phàm là nữ nhân này muốn mình làm chuyện mình không muốn làm đều sử dụng chiêu đó, nước mắt nước mũi đều có, chỉ là không có thương tâm.
Thế là Xuân Ca Nhi nằm tiếp, trước kia hắn chỉ giả vờ mắc lừa cho nàng vui thôi, nữ nhân mà thích dỗ dành, giờ chuyện liên quan tới tính mạng ba đứa con, lúc này không cứng rắn, nếu không về sau nàng sẽ được nước lấn tới.
Quả nhiên chẳng bao lâu Tiểu Man ngừng khóc, quẹt tay một cái qua mặt là bình thường ngay được, chuẩn bị rời đi, nàng thất vọng vô cùng, không ngờ tên bạc tình Xuân Ca Nhi bỏ lại mình đem con đi rồi.
Vừa mới đứng lên, Tiểu Man đột nhiên nôn ọe, từ hôm qua tới giờ không ăn không uống, thân thể hơi mệt, mắt nàng đột nhiên sáng lên, bấm ngón tay tính nguyệt sự, lập tức vui mừng, vì nàng hình như lại có thai rồi.
Chỉ là nghĩ tới Xuân Ca Nhi và ba đứa con đã đi xa, bi thương trào dâng, lần đầu tiên nàng thấy mình có hơi ương bướng làm việc không nghĩ tới cảm thụ của người khác, trước kia cùng Xuân Ca Nhi ước định, có thể giúp Vân gia theo dõi động tĩnh người Tây Hạ, nhưng Vân gia không được can thiệp vào bất kỳ việc gì của phu thê mình.
Hình như mình làm trái điều này, hơn nữa còn đặt con vào chỗ nguy hiểm.
- Có thai rồi thì đừng nhịn đói, ăn miếng bánh này lót dạ trước rồi ta nấu cho ít cháo, ngủ một giấc sẽ không vấn đề nữa, nếu nàng còn dám cưỡi ngựa, ta đánh chết nàng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiểu Man quay ngoắt sang, nhìn thấy Xuân Ca Nhi đầy đất cát rầu rĩ đi tới, lửa giận xộc thẳng lên đỉnh đầu, cười nhạt: - Ngươi rốt cuộc chịu ra rồi à?
Xuân Ca Nhi chán chường ngồi bịch xuống đất: - Nàng đã bắt cóc con ta trong bụng, ta còn bay đi đâu được?
Tiểu Man ngớ người: - Sao ngươi biết ta mang thai, vừa rồi ta mới nhớ ra.
Xuân Ca Nhi cười khổ: - Đừng quên chúng ta đã có ba đứa con, mấy ngày qua nàng thích ăn lê xanh, vừa rồi còn nôn, từ khi sinh Lão Đại đã như thế, năm năm qua sinh ba đứa con, ta phục vụ nàng bốn năm, nàng thì không thèm đụng tới một ngón tay, chẳng lẽ ta không biết?
Tiểu Man thoải mái cắn miếng bánh bánh lớn, thong thả nhai, giọng có phần tự mãn: - Không giận nữa à?
Xuân Ca Nhi bất ngờ rống lên: - Ta hận không thể đánh chết nàng, ai cho phép nàng kéo con ta vào chuyện này? Nàng muốn làm gì nói với ta, có mất đầu ta cũng đi theo nàng, nhưng kéo các con vào là sao? Bọn chúng do nàng sinh ra, nàng không biết suy nghĩ cho chúng à?
- Hãi Hồ Nhi không phải là người, chúng là ác quỷ từ địa ngục bò ra, người khác nói ăn thịt người chỉ là nói đùa thôi, bọn chúng ăn thịt người thật! Người ta trốn còn không kịp, nàng thì dẫn cả nhà xông vào, muốn cả nhà thành món ăn trên bàn chúng với ta mới cam tâm à?
Tiểu Man nghiêm mặt nói: - Chính vì thế chúng ta càng phải cẩn thận ứng phó, chuyện này lớn lắm.
Xuân Ca Nhi lạnh lùng: - Lớn cái rắm, chỉ cần nhà ta thoát được, ta quan tâm chuyện lớn hay nhỏ làm gì, nếu tranh thủ kiếm chác được một chút, ta sẽ ra tay không do dự, ai chết mặc người đó.
- Phu quân, chàng là người Tống!
- Ai nói ta là người Tống? Nước Tống cho ta cái gì, ta hận không thể xuất thân man tộc... Thôi, bỏ đi, theo ta, cả nhà chúng ta rời Lan Châu thành, Hãi Hồ Nhi xuất hiện, nơi này sẽ thành tử địa, tối qua nàng nhìn thấy đấy, nhân thủ nàng có thể phát động quá ít, chỉ trăm người, không cách nào ứng phó được với năm trăm Hãi Hồ Nhi.
Tiểu Man ăn xong cái bánh, tháy bàn tay dinh ít mẩu vụn, lau tay luôn lên người Xuân Ca Nhi: - Các con ở đâu, Tiểu Lâm Tử có sữa bú không, đứa bé đó uống sữa bò tối đa ba bữa, tới bữa thứ tư sẽ không ăn đâu.
Xuân Ca Nhi nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Tiểu Man, nhất thời không biết nói gì với nàng, hừ một tiếng: - Ta thấy nguy cơ lớn nhất của con ta bây giờ không phải là có sữa bú hay không, mà nó có một người mẹ căn bản không coi chúng là gì. Thấy hai giáp sĩ từ sau ngọn đồi đi tới, nói tiếp: - Ta đi an bài đường lui cho các con, đợi chúng an toàn rồi sẽ tìm nàng. Nói xong quay lại ruộng đậu thoắt cái đã biến mất.
- Lâm phu nhân, vì sao lệnh phu vội vàng rời đi? Giáo úy xuất ngũ Trần Thụ đặt tay lên chuôi đao hỏi:
- Hắn không tin các ngươi.
Trần Thụ tức giận: - Mọi người cùng bán mạng cho đại soái, có gì mà không tin tưởng?
Tiểu Man lên ngựa, nhìn về phía Xuân Ca Nhi rời đi, sau đó mới trả lời: - Bán mạng cho đại soái là ta, không phải phu quân ta. Giờ tìm được hắn rồi, không lo bị bán đứng nữa, nên nghĩ cách đối phó với Hãi Hồ Nhi ra sao thì hơn.
Trần Thụ giọng khô khốc: - May phu nhân còn nhớ chúng ta có đại sự, hành vi của phu nhân hai ngày qua làm ta tưởng phu nhân đã quên chức trách của mình rồi đấy.
Tiểu Man cười tủm tỉm: - Ta mới là thủ lĩnh mật thám ở đất Lũng, mấy năm qua ngươi bị một nữ tử áp chế, có phải trong lòng vô cùng bất mãn không?
- Đúng là bất mãn, vì cô do đại soái đích thân bổ nhiệm nên ta đành bóp mũi nhận, nếu cô không biết nặng nhẹ, ta lập tức thay thế vị trí chỉ huy của cô.
- Ta không phải quân Kinh Tây các ngươi, nên đừng có lấy thứ quân pháp đó ra dùng với ta, chẳng qua vì báo ân mà ta mới nhận công việc này, nếu ngươi thấy ta không thích hợp, vậy nói ngay đi, ta và phu quân vừa vặn rời đi, tìm nơi tốt để sống, miễn các ngươi ghét đem quân pháp ra.
Trần Thụ thấy Tiểu Man không vui, gãi đầu: - Ta tin đại soái!