Đáp lại sự nhiệt tình của Vân Tranh là thái độ khinh bỉ của người kia: - Ồ, một tên thương cổ mà cũng đọc sách à, thật là kỳ lạ, văn chương Đại Tống giờ mất giá thế sao, lão phu Hoàng Hựu Đình, tự Thiện Mỹ, giờ là tiểu lại chấp bút cho Quỳnh Hậu Độ đại vương, còn chuyện xưa không nói nữa cũng được. Ngươi từ đất Hán vượt đường xá gian khổ tới đây là vì lợi nhuận, tùy ngươi, nhưng không được tham lam vô độ, người dân thuần phác, nhưng cương đao sắc bén, đừng tự làm hại mình.
- Tất nhiên ạ, tiền nào của nấy là cổ huấn của thương nhân, tiên sinh hẳn cũng nghe tới hiệu buôn Vân thị, đã bao giờ có chuyện lấy thứ tàn phế phẩm giả mạo đồ tốt chưa?
- Lão phu đã thấy hàng hóa của các ngươi, cũng tạm, tới đất Hán giao dịch cũng chỉ tới thế mà thôi, mặc dù giá giá cả chênh lệch, nhưng nghĩ tới các ngươi vận chuyển không dễ dàng, xem như là hợp lý, giữ được phẩm tính.
Hoàng Hựu Đình vừa nói vừa trong góc đi ra, đó là nam tử trung niên dong dỏng cao, da mặt hơi vàng vọt, mặc bộ trường sơm cũ kỹ, Vân Tranh tức thì nghe thấy Hàm Hưu và Cẩu Tử ở sau lưng bất ngờ kêu lên: - Hoàng tiên..
- Vô lễ, ở đây có chỗ cho hạ nhân các ngươi lên tiếng à? Vân Tranh trở tay bợp đầu Hầu Tử một cái, chớp mắt đã hiểu được người này là ai, té ra là Hoàng tiên sinh, quân sư của Hắc Hổ, sau khi Hắc Hổ chết, ông ta biết trước nguy cơ đã nhanh chân chạy trốn khỏi Nguyên Sơn, không ngờ chạy tới đất người Thổ Phồn, lúc này vạch trần ông ta chỉ hại chứ không lợi gì, trong đầu cũng lập tức suy tính làm sao lợi dụng người này:
Hoàng Hựu Đình khựng lại một chút, nhận ra hai thằng tiểu tử hay tới nghe ông ta kể chuyện trên Nguyên Sơn, mặt hiện vẻ xấu hổ, rất nhanh quay lại bộ dạng cao hơn người một bậc.
- Hoàng tiên sinh, mời giải thích hộ vãn sinh, xong việc có quà mọn hiến tặng. Cầm lấy cái hộp sơn son trong tay Hàm Ngưu, đặt trước mặt đầu nhân, Vân Tranh chắp tay nói: - Là lúc đất Hán và Thổ Phồn có giao dịch trà tới nay, thương nhân có thể nói là vì trà mà nếm mọi đau khổ, trọng lượng nhẹ, dễ hỏng, đường xa, không biết bao nhiêu người vì chút lá trà này mà thành cô hồn dã quỷ.
- Mầy lần trước Vân Tranh cho người giao dịch với quý bộ, ba thớt ngựa thồ chở trà, nhưng đổi được số hàng hóa không bằng một ngựa chở muối. Nói ra thật hổ thẹn, vì chuyện này mà vãn sinh bị gia trưởng trách mắng, nhưng người Thổ Phồn không thiếu được trà, nếu trong số hàng hóa của thương đội không có trà, liệu có còn là thương đội có lợi với Thổ Phồn sao?
- Cho nên vãn sinh tận lực chế ra trà này, đó là đem lá trà ép lại thành hình bánh, kết quả đáng mừng, cùng trọng lượng, chẳng những mang theo được nhiều, lá trà còn có phong vị đặc biệt, nước trà đỏ hồng, uống vào có thể điều dưỡng dạ dày, mời đầu nhân thưởng thức.
Vân Tranh cầm một bánh trà lên, dùng hai tay đưa cho Hoàng Hựu Đình, lúc hai tay giao nhau, một ném bạc lặng lẽ rơi vào ống tay áo ông ta.
Hoàng Hựu Đình quả nhiên là mang bản tính người Hán, ống tay áo thêm một món nặng trĩu, vậy mà mặt hờ hững như không, cung kính đưa trà cho đầu nhân, đồng thời phiên dịch lời Vân Tranh sang tiếng Thổ Phồn.
Vân Tranh phẩy tay bảo Hàm Ngư lấy trong gùi trúc đeo trên lức một cái lò nhỏ đã đốt sẵn, cho thêm ít than, vài khúc gỗ thông, đặt cái lò lên thảm lông của người ta. Lại lấy một bộ dụng cụ pha trà ra, người Tống thích chén trà to như bát khi uống cầm hai tay, Vân Tranh lại thích chén sứ trắng nhỏ mong manh, bên ngoài vẽ hình thông với hoa lan, vừa trang nhã lại cao quý, nhìn một cái thấy ngay hàng cao cấp.
- Mời tiên sinh thưởng thức trà. Vân Tranh ngồi quỳ xuống thảm, đưa tay mời Hoàng Hựu Đình:
Đáng thương cho Hoàng Hựu Đình nửa đời người khốn khó gập ghềnh, nào được ai mời trang trọng như vậy, cố nén kích động thì thầm với đầu nhân một hồi, đầu nhân phất tay đuổi hết đám nữ nhân lắm lời kia đi.
Hầu Tử và Hàm Ngưu mắt len lén nhìn Hoàng tiên sinh, tay liên hồi đem các loại quả khô, mứt và bánh ngọt đặt lên bàn, đều là thứ tinh xảo, nhỏ bằng đầu ngón cái, vừa một miếng, không cần cắn.
Dùng thứ trà đạo nửa mùa của mình lừa được hai tên nhà quê làm Vân Tranh rất có cảm giác thành tựu, thật ra lúc này không quan trọng là làm gì, mà phải làm sao cho ra dáng ra vẻ một chút, mặt lạnh tanh đốt lò, mặt lạnh tanh rót nước, mặt lạnh tanh lấy trà rửa chén, vẻ mặt chuyên tâm như thể trên đời chỉ còn mình với trà, cuối cùng dùng thái độ trang trọng lễ độ nhất mời khách thưởng thức.
Dưới khí thế như vậy, lúc này cho đối phương uống nước rửa chân đi chẳng nữa thì cũng phải khen ngon thôi. Cái gì, ngươi nói nước rửa chân không ngon à? Vậy ngươi là đồ nhà quê không biết thưởng thức.
Hoàng Hựu Đình rất trịnh trọng ngồi xuống, điệu nghệ dùng hai ngón tay cầm chén trà, tao nhã hơn Vân Tranh vạn lần, mắt khép hờ thưởng thức. Đầu nhân cẩn thận cầm cái chén nhỏ xíu trong tay, như sợ lỡ tay một cái không bóp vỡ thì cũng làm nó rơi mất, uống một ngụm nhỏ, không nhỏ thì sao, làm gì có nhiều mà uống.
Vân Tranh thở phào, tốt rồi, cái gì không dám nói chứ uống vào không bị tiêu chảy là thành công, trà chỉ có một ấm nhỏ, cho thêm lần nước nữa là hết vị, có thể nhìn ra hai vị khách còn rất muốn uống tiếp, nhưng Vân Tranh thu lại dụng cụ pha trà.
Hầu Tử lại lấy ra cái bát bằng bạc, Vân Tranh bóp ít trà từ bánh trà to trải vào bát, nghiền nát, cho thêm miếng kiềm, thứ này có tác dụng làm đẹp nước trà, nghiền trà xong giao Hàm Ngưu cho vào cái nồi ngấy, vừa nguấy vừa thêm vào bơ, hạch đào, vừng... Quá đáng nhất Vân Tranh đập thêm hai quả trứng gà, vậy là có món trà bơ hương vị đầy đủ.
Đây là trà của người Thổ Phồn, Vân Tranh chuyên môn nghe Lại Bát miêu tử để học tập nó, rồi thêm chút biến tấu của mình, thể hiện trọn vẹn tôn trọng tập tục của họ.
Quả nhiên so với thứ trà đạo cao nhã để lấy ý cảnh kia thì đầu nhân thích món này hơn nhiều, cái bát bạc chứa trà bơ nóng bỏng miệng mà ông ta uống một hơi hết luôn, tự múc thêm bát nữa trong nồi, lần này uống chậm hơn vừa uống vừa gật gù có vẻ thỏa mãn lắm.
- Ha ha ha... *#%#%...
Đầu nhân làm một tràng dài, giang tay ra muốn ôm Vân Tranh biểu đạt tình hữu nghị, càng là người cao quý càng nặng mùi, vì cả đời họ chỉ tắm ba lần, sinh ra, thành thân và khi chết, cho nên cơ mặt Vân Tranh co giật, vẫn phải nở nụ cười rất tươi giang tay ra ôm đầu nhân.
- Vương nói, ngươi có thể tới đây làm ăn, có thể dùng hàng hóa đổi lấy hàng hóa của bách tính, đồng thời cảm tạ sự khảng khái và chân thành của ngươi, tặng ngươi ba con ngựa nhỏ làm quà.
Vân Tranh mừng rỡ, y vốn thích con ngựa mình vừa cưỡi rồi, chỉ là chưa tiện mở mồm, không ngờ người ta tặng trước, đứng lên đặt một tay ở ngực khom người xuống: - Cảm tạ sự khảng khái của vương, Vân Tranh cũng lấy danh dự Vân gia ra đảm bảo, từ nay về sau bất kể hàng hóa có bao nhiêu, trước kia giá thế nào, hiện giờ và sau này giá cũng thế. Vân gia muốn làm ăn lâu dài với thảo nguyên, sẽ giữ chữ tín của mình.
Hoàng Hựu Đình gật đầu với Vân Tranh, đem lời của y chuyển cáo lại, đầu nhân rút ngay đoản đao đeo bên hông ra, Vân Tranh hết hồn định cưới đường bỏ chạy thì Hoàng Hựu Đình cười lớn: - Đừng sợ, vương tặng đao cho ngươi, đây là phần thưởng cho thương nhân tốt.
Đầu nhân bị sự nhát gan của Vân Tranh làm cười ha hả, xoay chuôi đao lại đưa cho y, Vân Tranh lau mồ hôi chửi thề, tiên sư, tặng cái vòng mã não đang đeo trên cổ thì không, tặng đao làm quỷ gì, nhưng nhìn thấy chuôi đao khảm vô số đá quý liền híp mắt cảm tạ.