Trí Tuệ Đại Tống

Vân phủ cũng trống vắng hơn thường ngày nhiều, chỉ còn lại Lão Liêu ra cửa nghênh tiếp gia chủ, phó dịch cũng chỉ còn lại vài chục người.

Ăn cơm tối xong, Cát Thu Yên tới giúp Vân Tranh thay áo, mang nước sạch cho y rửa ráy, nói nhỏ: - Từ hôm nay trở đi, thiếp cùng phu quân và tỷ tỷ ở nơi này.

Lục Khinh Doanh gật đầu: - Các con cũng chuyển vào, gian nhà này là nơi an toàn nhất.

Hai lão bà đã bắt đầu an bài sau khi mình đi, Vân Tranh không nói nhiều, bế mấy đứa bé ngáp ngắn ngáp dài đi vào, bế từng đứa lên giường.

May mà giường đủ lớn, bốn đứa bé nằm vẫn đủ cho hai người lớn ngủ, kệ Cát Thu Yên phản đối ra sao, vẫn bị Vân Tranh đẩy lên giường ngủ.

Hôm nay ra ngoài lang thang nửa ngày mà không có thích khách tới, đây không phải chuyện tốt, chỉ có thể nói rằng dưới sự báo vệ của hoàng gia, thích khách đã chuyển phương án khác rồi.

Mây đen chiến tranh đã bao phủ khắp nơi, Đại Tống và Đại Liêu quá lớn, nhân khẩu quá nhiều, đại chiến không thể dựa vào tập kích, mà là trận đánh hai quân đường đường đối chiến, đây là một hồi quốc gia so kè thực lực thật sự.

Tất cả mọi người đều mong đợi trận chiến này sẽ xác lập quốc vận trăm năm của Đại Tống.

Người Khiết Đan, người Tây Hạ, người Đại Lý muốn giết Vân Tranh, tới ngay cả người Thổ Phồn và Giao Chỉ cũng muốn giết Vân Tranh. Những người đó muốn giết mình thì Vân Tranh có thể lý giải, nhưng từ thù địch tới từ Đại Tống thì làm Vân Tranh vô cùng thất vọng.

Từ khi cõng Vân Nhị rời khỏi rừng, ngoại trừ ở Đậu Sa trại, khi tiếp xúc với người Đại Tống, y luôn gặp ác ý nhiều hơn thiên ý... Nhìn lại con đường đi qua, người theo bên cạnh chẳng còn mấy.


Vân Tranh thấy vô cùng cô độc.

Điều chỉnh ánh đèn nhỏ xuống, ngoài sân có tiếng chém giết truyền tới, Cát Thu Yên thức dậy mặc áo khoác, thấy trượng phu ngồi bên ánh đèn leo lét xem sách, liền ngồi xuống.

Thích khách tới Vân gia chỉ nạp mạng mà thôi, vội vàng giết mình thế này chắc chắn là người Khiết Đan, chỉ có chúng mới chó gấp nhảy tường.

Tin tức Tiểu Man truyền về rất thú vị, Lý Thanh ở thành Lan Châu không có bất kỳ hành động gì, chỉ mời mấy đại phu trong thành xem bệnh cho mình, theo như đại phu xem bệnh về nói, bệnh của chủ soái thành lạc đà cực kỳ nghiêm trọng, trong đó một lão đại phu người Thanh Đường còn bảo Tiểu Man, người này kỳ thực phải chết lâu rồi, phổi hắn đã thủng lỗ chỗ, thở như kéo bễ, dựa theo bệnh tình mà nói, người như vậy phải chôn vào mộ một năm trước mới đúng, vậy mà vẫn sống sờ sờ.

Xem ra tên này đoán ra được mục đích của Một Tàng Ngoa Bàng nên án binh bất động.

"Lý Thanh! Tên này chưa chết trong trận Loạn Thạch pha sao? Lang Thản nói kẻ này bị hắn đánh chết, không ngờ hắn còn sống lại."

Vân Tranh không nghĩ Lang Thản báo sai quân tình, đây chỉ là sai sót nhỏ, trong quân chuyện như vậy nhiều lắm.

Một Tàng Ngoa Bàng đã bị dục vọng cát nhân chiến thắng chức trách quốc tướng, hắn đã vứt bỏ lợi ích lâu dài của Tây Hạ ra sau đầu, quốc gia đã không bằng cái ghế trong phủ Hưng Khánh nữa.

Nhưng phải thừa nhận hắn chọn thời điểm chính xác, dưới tình thế này bất kể Tống hay Liêu đều không có tâm tình để ý tới Tây Hạ, lo cho nước mình chưa xong, ai mà rảnh để ý quốc vương Tây Hạ là ai.


Nắm bắt thời cơ tốt, đợi khi đại cục Tây Hạ được định đoạt là lúc Tống Liêu giao chiến khẩn trương nhất, khi ấy tính xem đánh Tống hay vào Liêu đều nắm chắc mười phần.

Viện tử phía tây đột nhiên bốc cháy, ánh lửa chiếu đỏ cả trạch viện Vân gia, nơi đó vốn là chỗ ở Vân Nhị, Triệu Uyển và Vân Tâm được Bạc thái phi đón vào cung rồi, nên Vân Tranh chẳng lo.

Lúc này Lục Khinh Doanh mặc áo ngủ thức dậy, lo lắng trùng trùng nhìn bên ngoài, mấy lần muốn gọi Vân Tranh, nhưng thấy trượng phu đang đọc một phong thư rất chăm chú, đành nén lòng, nhìn trộm ra ngoài.

Lửa cháy không lâu thì tắt, tiếng chém giết cũng dừng lại, tiếng bước chân tập tễnh truyền tới, là Lão Liêu.

- Lão gia, mười sáu tên thích khách đã bị giết, lão gia có thể yên tâm ngủ rồi.

- Nhà ta thương vong ra sao? Vân Tranh đặt thư xuống, cách cửa hỏi:

- Bẩm lão gia, chỉ có vài người thương nhẹ, Hàm Ngưu đã thay Lương Tiếp đảm nhận phong thủ.

- Vậy ông cũng nghỉ đi, không cần giữ tù binh, cứ vào nhà ta là giết hết.

- Vâng, lão nô hiểu rồi.


- Quay về ngủ đi, tối nay tới đây thôi, mai ta sẽ nắm lại binh quyền, Kinh Tây quân từ trên xuống dưới do ta điều động không có kẻ nào tới nạp mạng nữa đâu. Vân Tranh tới bên cửa ôm lấy eo hai lão bà kéo về giường, khi hai nàng đắp chăn lên mới khẽ vỗ vỗ má, nhìn bốn đứa con, quay lại thổi tắt nến, nằm xuống ghế tựa.

Khi trời sáng, bầu trời không mây nhưng lại nổi gió, lá cây xào xạc theo gió thu bay khắp nơi, sương lạnh chưa xuống lá phong mới chỉ hơi ửng đỏ rụng lên hoa cúc vàng, làm cúc vàng thêm chút diễm sắc.

Hôm nay là hưu mộc, sáng sớm Bàng Tịch đã ngồi ở hoa sảnh, tay vuốt ve một cái hộp màu đen, cửa sổ mở rộng, hai cánh cửa bị cuống phong thổi đập cành cạch, lá rụng cũng bị gió cuốn vào phòng.

Trưởng tử Bàng Nguyên khẽ nói: - Phụ thân, gió lên rồi, người nên mặc thêm áo.

Bàng Tịch lắc đầu: - Long hành vân, hổ hành phong, hổ rời cũi, sao thiếu gió được? Mong rằng con hổ này có thể mang tới đại thắng cho Đại Tống.

- Vân Tranh sắp đi rồi? Bàng Nguyên ngẩn người: - Phụ thân, huân quý trong triều không tán đồng để Vân Tranh làm soái, cho rằng người này một khi nắm quân quyền sẽ gây bất lợi cho triều đình.

Bàng Tịch nhìn nhi tử: - Gây bất lợi thế nào?

Bàng Nguyên liếm môi: - Họ cho rằng Vân Tranh nắm quân quyền sẽ làm cái chuyện không thể nói.

Bàng Tịch mỉm cười: - Ngươi lại gần đây ta nói cho.

Bàng Nguyên mừng rỡ, cho rằng phụ thân có chuyện trọng yếu muốn nói với mình, vội ghé đầu tới nghe phụ thân truyền thụ.


Bàng Tịch vung cánh tay tát đốp một cái vào mặt nhi tử, chỉ nhi tử tuổi đã quá năm mươi mà vẫn ngơ ngơ ngác ngác, giận tới râu tóc dựng lên: - Nghiệt súc! Vân Tranh không đi thì ngươi đi à?

- Ai nói với ngươi những lời khốn kiếp đó, gan đâu ra cho ngươi tới trước mặt lão phu nói lời gièm pha này, đám người kia cho ngươi bao nhiêu tiền? Hứa hẹn với ngươi bao nhiêu lợi ích để ngươi quên đi gia quy Bàng gia, để ngươi to gan như thế.

Bàng Nguyên quỳ sụp xuống, rối rít thỉnh tội, lão thê của Bàng Tịch chống quải trượng từ đằng sau run run đi ra, quỳ bên nhi tử.

- Nguyên Nhi bản tính thẳng thắn, nói lời không nên nói, lão gia trách phạt là được, ngàn vạn lần đừng giận hại thân.

Bàng Tịch giận lắm: - Bà sinh con hay quá, bị người ta dụ dỗ, dám ở trước mặt ta nói lếu nói láo, thường ngày cũng đành đi, nhưng bây giờ dám xen vào chuyện quốc quân đại sự rồi, bà bảo lão phu đưa nó từ quê lên Đông Kinh, giờ thì bà nói sao?

Lão thê rơi lệ: - Thiếp thân từ khi gả cho lão gia tới nay đã hơn năm mươi năm, thêm cho Bàng thị ba đinh khẩu, tự hỏi dạy con không có chỗ nào sai sót, càng chưa bao giờ nói ra nói vào chính sự.

- Lão gia luôn mồm nói Nguyên Nhi ngu độn, không biết căn nguyên ở lão gia, bao năm qua người kiệt lực vì nước, có ngày nào đặt tâm huyết lên ba đứa con chưa? Lão gia là người trí tuệ nhất thiên hạ, thiếp thân tự nhận là mình cũng không phải là thôn phụ quê mùa, sinh con ra cho dù không thông minh, nhưng cũng chẳng phải hạng ngu xuẩn, nếu lão gia dùng tâm huyết lên chúng, không tới mức Bàng thị chẳng có người kế thừa.

- Lão gia râu tóc đã bạc, thiếp thân sức khỏe cũng ngày một đi xuống, nếu không gọi Nguyên Nhi tới Đông Kinh, chẳng lẽ ngài muốn lão thân chết rồi ngay cả một người mặc áo tang cũng không có à.

Bàng Tịch nhắm mắt, hồi lâu thở dài, đỡ lão thê dậy, bảo nhi tử đứng lên: - Ngươi mới tới kinh sư, không hiểu tình thế, lần này lão phu không trách ngươi, nhưng không được có lần sau.

- Vân Tranh đeo soái ấn là sách lượng bệ hạ định ra năm năm trước, mấy năm qua bệ hạ nhẫn nại, Vân Tranh sống ở Đông Kinh, chịu đựng triều thần làm hại cũng không để ảnh hưởng tới quân quyền bắc chinh.

- Nếu lúc này có tiếng nói khác sẽ bị bệ hạ và Vân Tranh nghiền nát, giờ ngươi đã hiểu vì sao lão phu phẫn nộ chưa, ngươi không thông minh, nhưng ngay cả chút hiểu biết cũng không có, ở Đông Kinh ngươi sẽ chết rất nhanh, ngẩng đầu lên mà xem, huân quý có kẻ nào không ăn thịt người?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận