Vân Tranh nói đùa thôi, Bàng Tịch cũng thế.
Tinh túy của câu nói đùa này nằm ở chỗ một đại biểu cho cơ cấu quyền lực tối cao của Đại Tống, một đại biểu cho cơ cấu võ lực tối cao của Đại Tống, cơ cấu võ lực cần thừa nhận của cơ cấu quyền lực tối cao mới có sức uy hiếp, mà chỗ dựa của quyền lực tối cao chính là võ lực.
Hơi tréo ngoe, sự thực đó là lời rất quan trọng, võ lực bị khống chế nó mới là võ lực, nếu võ lực không bị khống chế nó sẽ là sự hủy diệt.
Đây là hai điều hoàn toàn khác nhau, có phương thức thao tác khác nhau.
Quyền lực tất nhiên bị giám sát, vì thế Trần Lâm tới Vân gia, ông ta thà ủy khuất ở trong Bạch Hổ tiết đường đơn giản chứ không muốn ở trong hậu hoa viên rộng rãi thoải mái của Vân gia.
Ông ta là hoạn quan, ở trong hậu viện Vân gia không có gì không ổn, đó cũng là nghi lễ chiêu đãi tối cao của các đại thần với nội thị hoàng cung, là cách biểu thị thân thiết.
Thái giám khác được đãi ngộ này sẽ cảm kích bất tận, nhưng với người làm nghề thái giám tới tột đỉnh, thứ bề ngoài đó ông ta chẳng bận tâm.
Phòng bên của Bạch Hổ tiết đường tuy nhỏ, nhưng thuộc về nơi quyền lực đế quốc bao phủ, hậu trạch Vân gia tuy gấm vóc thành đống, nhưng là nơi an nhàn của phụ nữ trẻ nhỏ, nay mạng hoàng đế nguy trong sớm tối, Trần Lâm không có tâm tư hưởng phú quý.
Chỉ cần Vân Tranh xuất hiện ở Bạch Hồ tiết đường là Trần Lâm bám theo như bóng ma, Vân Tranh ném ấn đại tướng quân cho ông ta, tức là Vân Tranh ra lệnh gì cũng cần Trần Lâm đóng dấu, rất bất tiện, nhưng cả hai đều thấy làm thế chẳng có gì sai.
- Đại tướng quân, lương thực cấp cho thành Lan Châu hình như có nhầm lẫn, chẳng lẽ ngài có một đội binh mã ở Lan Châu? Trần Lâm nhìn văn thư cần đóng dấu, lần đầu tiên thực hiện quyền lực giám quân của mình, ông ta không để ý chút tiền tài đó, mà quan tâm Vân Tranh dùng làm gì:
Vân Tranh đang cúi đầu duyệt văn thư, nói: - Số tiền lương đó đã liên tục cấp cho thành Lan Châu bốn năm, về phần dùng làm gì thì ông không nên hỏi, nó không nằm trong phạm vi quyền lực của ông.
- Nói vậy Đại tướng quân đã có an bài ở Lan Châu, lão phu lắm mồm rồi, đóng dấu ngay đây, không để chậm chễ.
Trần Lâm nói xong đóng dấu luôn, ông ta biết chuyện Hãi Hồ Nhi tiến vào Lan Châu, thậm chí còn phái một đội mật điệp chuyên môn tới cảnh cáo Hãi Hồ Nhi mau chóng lui khỏi tòa thành theo giao ước hai nước không được phép có nhân viên quân sự, nếu không gặp phải sự đáp trả mãnh liệt nhất của Đại Tống.
Kỳ thực nói xuông thế thôi, nhưng cần phải nói, nếu không là biểu hiện Đại Tống vứt bỏ Lan Châu, nay nghe nói Vân Tranh đã có bố trí ở đó bốn năm, liền yên tâm.
Vân Tranh xử lý công vụ, cầm cốc trà lên uống, nói: - Phú Bật muốn rời Thanh Đường uy hiếp Hãi Hồ Nhi, dọa Một Tàng Ngoa Bàng một chút, ta thấy đây là ý kiến không phải ý kiến hay, lúc này không nên phá kế hoạch giết vua của hắn, đợi hắn xong việc chúng ta gia nhập cũng không muộn.
- Hạng vô quân vô phụ phải băm vằm muôn mảnh mới đúng.
Vân Tranh nhìn bộ dạng phẫn nộ của Trần Lâm thì nhún vai: - Lại chẳng phải ta giết vua, ông trừng mắt với ta làm gì?
- Bất kể mục tiêu là ai, ngươi lấy sự kiện này ra lợi dụng, đều chứng tỏ ngươi không hề kính sợ hoàng quyền, chuyện này tới nghĩ cũng không được phép! Có biết vì sao bao năm qua ngươi dù lập công lao hiển hách, nhưng người ta không ưa ngươi không? Trần Lâm càng nói càng giận: - Không phải vì ngươi lòng dạ độc ác, không phải đố kỵ chiến công của ngươi, mọi người lần đầu chú ý tới ngươi khi ngươi ly gián quan hệ giữa thái tử và hoàng đế Tây Hạ, cả Đại Tống chỉ ngươi dám làm chuyện đó.
- Năm xưa ngươi còn nhỏ đã dám làm vậy, lớn lên trời mới biết ngươi làm ra loại chuyện gì! Bề ngoài nhìn ngươi có lòng thương người, nhân ái với thuộc hạ, nhân từ với bách tính, thậm chí với cả thương cổ cũng mang sự thương xót, ngươi càng như thế càng khiến người ta sởn gai ốc, vì người ta cho rằng, ngươi tỏ ra như vậy vì bọn họ là công cụ ngươi cần dùng thôi.
- Ngay cả nông dân cũng biết thương xót nông cụ nữa là một Đại tướng quân chiến công hiển hách như ngươi.
- Đó là vì đầu óc các ngươi dơ dáy, làm chuyện xấu xa nên không thể chấp nhận chuyện tốt đẹp của người khác, lấy bụng tiểu nhân đo lòng, nên chụp cho họ tội danh để làm ra vẻ mình cao thượng. Vân Tranh đối diện với thái độ quá khích của Trần Lâm chẳng coi vào đâu, thong thả pha trà uống: - Chưa nói các ngươi đối xử với Địch công ra sao, Địch công một lòng trung thành ra sao, ta không phải nói nữa chứ, vậy mà mỗi lần đại thắng đều nơm nớp lo sợ mất đầu, quan văn bới lông tìm vết, đàn hặc từ chuyện nhỏ như con kiến!
- Ngay hôm qua thôi, Vương Giới Phủ bị người ta đổ máu chó, phân, rồi bị chửi rủa, điều ông ta làm chẳng qua là vì dân vì nước, chẳng qua là tổn thất lợi ích của mọi người nên mới coi ông ta như kẻ thù.
- Năm xưa Thương Ưởng bị xé xác, huân quý nước Tần đứng trên đài cao xem, cho rằng kế mình đã thành công, nhưng nay xem sử sách ghi chép, dù hiền minh như công tử Càn và Công Tôn Cổ cũng khó tránh khỏi mang tiếng đố kỵ hiền tài. Trần Lâm định lên tiếng phản biện, Vân Tranh đưa tay ngăn lại: - Vương Giới Phủ bị vũ nhục ngoài Phàn Lâu có khác gì, một đám đồng liêu ngồi xem không đưa tay ra hỗ trợ, Vân mỗ vì bắc chính, không còn cách nào đành đá Hầu Thản Chi một phát trút giận, làm hắn gãy bốn cái xương, răng lợi mất hết, hắn tố cáo ta giết người, Bàng tướng nói hắn không may ngã xuống khiến văn võ bách quan câm mồm.
- Tưởng ta không biết bây giờ các ngươi khoan dung với ta lớn như thế nào, sau này bắc chinh kết thúc, ta có tội lớn bất nhiêu, bất kể thắng bại các ngươi đều xử trí ta, ngay bây giờ các ngươi bắt đầu tính toán gán tội cho ta rồi phải không, ta tin vô quân vô phụ sẽ là tội không thể thiếu.
Nói tới mồm mép thì làm sao Trần Lâm là đối thủ của Vân Tranh được, bị y nói cho á khẩu, ấp úng: - Đại tướng quân, cái nhìn của ngài hơi cực đoan rồi, đại thần trong triều không xấu xa như vậy.
- Ta mặc kệ họ thế nào. Vân Tranh cười lớn: - Ta đã chuẩn bị trốn ra biển, xem các ngươi làm gì được ta!
Trần Lâm cẩn thận nói: - Vân hầu, ngài đừng quên lão phu không chỉ là giám quân, còn là đại thống lĩnh mật điệp ti, chuyện bỏ chạy này ngài nói thẳng với ta có thích hợp không?
Triệu Trinh sở dĩ an bài Trần Lâm làm giám quân sứ, vì tin rằng có ông ta bên cạnh, Vân Tranh có bất kỳ ý nghĩ bất thần nào đều không thể làm được, khắp thiên hạ không ai mua chuộc được Trần Lâm, ngay cả Vân Tranh cũng cho rằng như vây,
Bao Chửng trước khi chết tung một đòn, chớp mắt đã hủy hết ấn tượng tốt đẹp về danh thần truyền thế, khiến y đã không chút tin tưởng cũng như thiện chí nào với triều đường Đại Tống.
Xác định rõ điều này, nên Vân Tranh cũng chẳng giận bọn họ nữa: - Nếu sau khi ta đại thắng trở về mà bị xử trí, dù các ngươi có bịa ra vô số cớ, lịch sử ghi sử đều ghi lại, ta là ví dụ điển hình thỏ chết chó vào nồi, tội lỗi lớn nhất sẽ đổ lên đầu bệ hạ, tiếp đó là bách quan.
- Vì thế Lão Trần Lâm, ông nên giúp ta thuận lợi ra đảo mới đúng, như thế bệ hạ được tiếng khoan dung đại lượng, ta được tiếng công thành thân thoái, chẳng phải vui cả làng à?
Trần Lâm sắc mặt biến đổi liên hồi, chẳng biết ông ta suy nghĩ gì, cuối cùng nói ra một câu không liên quan: - Nếu Đại tướng quân đã có sẵn kế hoạch, cũng bắt đầu thực thi, vậy lão phu có thể làm gì giúp ngài?
Vân Tranh nhìn Trần Lâm: - Một khi ta bắt đầu tác chiến là thường quên phòng ngự sau lưng, giám quân sứ, sau lưng ta giao cho ông ấy, đừng để ta bị tổn hại không cần nhận.