Trí Tuệ Đại Tống

- Bằng vào một bà bầu dẫn hơn trăm tên cá thối thì làm gì được Hãi Hồ Nhi, dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết vì sao Vân Tranh an bài nàng ở đây, chẳng qua cần nàng giúp y theo dõi biến hóa Lan Châu mà thôi, nàng chỉ là tai mắt của y, đừng nghĩ y giao cho nàng chỉ huy mấy tên cá thối mà đánh giá mình quá cao. Xuân Ca Nhi nghiến răng nghiến lợi nói với Tiểu Man: - Thành Lan Châu là cái thành nát, nếu không phải là yết hầu xuất quan và đi Thanh Đường, Vân Tranh chẳng thèm liếc mắt một cái. Người ta là đại nhân vật tranh đấu, nàng là bà bầu xen vào làm cái gì?

Tiểu Man xoa bụng nghênh mặt lên thách thức: - Bà bầu không cần bản lĩnh gì nữa, nữ nhân mà, chỉ cần giỏi sinh nở là có bản lĩnh.

Xuân Ca Nhi nhìn người Hồ ra vào thành lạc đà đằng xa, thở dài: - Không cần đánh trống lảng, thực ra ta biết vì sao nàng lại ở chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này những năm năm.

- Còn chẳng phải vì chàng.

Xuân Ca Nhi ngồi xuống cười méo xẹo: - Ta tự biết địa vị của mình trong lòng nàng, xếp đằng sau mấy đứa con cũng được, thậm chí có chút mừng thầm, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng xếp sau cả Vân Tranh làm ta rất tổn thương.

Tiểu Man tức thì biết sắc mặt, giọng lạnh tanh: - Chàng nói thiếp không giữ phụ đạo?

Xuân Ca Nhi lắc đầu, giọng chua chát: - Người khác có thể đồn thổi nàng mời gọi ong bướm, ta làm sao không biết nàng căm ghét nam nhân ra sao, tính cách nàng lãnh đạm, nếu không phải vì cái nhiệm vụ chết tiệt này, nhất định nàng là hảo nữ tử cả ngày không bước chân ra khỏi nhà.


- Cũng bởi hiểu nàng hơn ai khác, ta biết người nàng thích không phải ta, mà là Vân Tranh.

- Ngươi phun rắm! Tiểu Man nhảy dựng lên như mèo bị dẫm phải đuôi, quát lớn:

Xuân Ca Nhi đưa tay vuốt má Tiểu Man, bị nàng đánh bạt đi, đành rụt tay lại: - Cho dù nàng có cẩn thận thông minh đến mấy cũng làm sao lừa được người bên gối. Nàng tổng cộng uống say bốn lần, sau đó mới cùng ta lên giường, nhưng lúc khoái lạc nhất, người nàng vô thức gọi tên lại là Vân Tranh, nàng biết đó, ta luôn cảnh giác, không nghe nhầm đâu.

- Cung may là nàng chỉ gọi tên Vân Tranh hai lần thôi, sau này nàng gọi tên con chúng ta, khi say rồi còn lẩm bẩm không biết Đại Lâm Tử đã đắp chăn chưa.

Nhìn mặt Tiểu Man chuyển sang đỏ lựng, Xuân Ca Nhi tuy biết điều này đã lâu, nhưng thái độ không khác gì thừa nhận của Tiểu Man làm hắn đau nhói đồng thời có chút tức giận: - Ta chẳng biết rốt cuộc mình xui xẻo hay may mắn, từ nhỏ tới lớn ta chưa bao giờ có thứ gì thuộc về mình trọn vẹn, tới lão bà cũng vậy. Nhưng chỉ cần thứ của ta thì ta không bao giờ vứt bỏ, ngày xưa ở nam phong quán, ngay cả miếng bánh khô ta cũng không vứt đi, huống hồ là nàng.

Tiểu Man mắt tóe lửa nói rõ ràng từng chữ: - Giữa ta và Vân Tranh không có tư tình gì hết.

Xuân Ca Nhi lần nữa đưa tay ra nắm lấy tay Tiểu Man, Tiểu Man chống cự nhưng thái độ Xuân Ca Nhi rất dứt khoát giữ chặt tay nàng, tay trái của hắn cũng đặt lên eo nàng, kéo mạnh một cái ôm vào lòng mình, thấy Tiểu Man không giãy dụa nữa trên mặt Xuân Ca Nhi nở một nụ cười đắc ý: - Ta biết, nàng là nữ nhân kiêu ngạo, tất nhiên không chịu cúi đầu làm tiểu thiếp, để nữ nhân khác hất hàm lên mặt với mình, Vân Tranh ở chuyện này cũng đáng phục, y không lợi dụng quyền thế cưỡng ép nàng thành nữ nhân của y.


- Nàng có biết không, ta cứ tưởng nàng theo ta vì thích ta, nhưng lần đầu nghe nàng gọi tên Vân Tranh, ta đoán được, nàng cần ta để hoàn thành nhiệm vụ thôi, lúc đó ta gần như thành kẻ điên, không, lúc đó ta đã điên thật rồi, nhưng ta không muốn mất nàng, ta thích nàng, vì giữ chặt nàng ở bên cạnh, ta không ngại dùng xuân dược suốt một tháng liền.

Mặt Tiểu Man càng đỏ hơn, cảm thấy toàn thân bắt đầu phát nhiệt, nằm trong vòng tay hắn, đôi mắt to lóe lên biểu tình khó hiểu, dần dần ánh mắt rốt cuộc trở lại bình tĩnh, đưa tay nhéo hông Xuân Ca Nhi thật mạnh.

Xuân Ca Nhi sớm quen với sự dã man của nàng rồi, chẳng bận tâm, ngược lại còn vui vẻ, cảm giác lão bà của mình đã quay lại: - Một tháng đó, chúng ta rất ít lúc nào rời giường... Ha ha ha, tuy nói người kiệt quệ, nhưng nhìn nàng nằm nhũn ra trên giường không nhúc nhích được một ngón tay, ta rất có cảm giác thành tựu.

- Lúc đó ta chỉ nghĩ, không có được trái tim nàng thì cũng phải chiếm trọn thân thể của nàng, chẳng may ngày nào đó nàng chạy mất, lòng ta cũng dễ chịu một chút, dù sao không thiệt thòi.

Tiểu Man mím môi mím lợi nhéo hông Xuân Ca Nhi: - Có phải chính ngươi đổi thuốc của ta.

- Đúng thế! Xuân Ca Nhi thẳng thắn thừa nhận, một lần theo dõi Tiểu Man sau khi ân ái với mình lén uống thuốc, hắn sao không đoán được đó là thứ thuốc gì, ngầm thay thuốc của nàng, vì thế mà mới có Đại Lâm Tử.


Hắn và Tiểu Man đấu nhau không phải chỉ thời gian trước, mà ngay từ lầu đầu hai người gặp nhau, cho tới trong suốt cả quãng thời gian hai người ở bên nhau, Tiểu Man dù giành chiến thắng hầu hết những lần đó, nhưng hắn giành chiến thắng lớn nhất, một lần là đủ rồi, từ sau khi có Đại Lâm Tử, Tiểu Man chấp nhận số mệnh, không dùng thứ thuốc kia nữa, hắn cũng không phải dùng xuân dược nữa.

Thấy Tiểu Man làm vẻ mặt tức giận theo kiểu hết cách đối phó với hắn, cảm giác vô cùng đáng yêu, không kềm được nụ cười, nếu lúc này không phải ở ngoài, nhất định không buông tha cho nàng: - Giờ ta không sợ nữa rồi, chúng ta sắp có tới bốn đứa con, Vân Tranh nhiều lắm chỉ là ưu tiên thứ năm của nàng, ta không sợ mất nàng nữa.

- Lần này chúng ta giúp Vân Tranh xử lý chuyện ở Lan Châu thật hoàn mỹ, để nàng không không thấy nợ nần nhà đó bất kỳ điều gì nữa, rồi chúng ta bỏ hết vướng bận rời tây bắc, sau đó đi Giang Nam hái sen.

Xuân Ca Nhi nói xong nhảy lên, vẫy tay với Tiểu Man, chạy đi như làn gió, hướng về một khe núi...

Hồng Ưng là hán tử tây bắc chính tông, tính cách đôn hậu, là người cương trực, cái gì cho là đúng là không ai lay chuyển nổi.. Quan trọng nhất người này sức khỏe vô cùng.

Xuân Ca Nhi thích nhất dùng loại người này, tiên sinh nói, chủ nhân càng xấu xa vô sỉ càng tốt, nếu không chẳng thể vươn lên giữa chúng sinh nhung nhúc.

Còn về phần thủ hạ, nhất định phải lương tiện, nhất định phải thật thà, hơn nữa phải chịu ơn vì chủ nhân hiến dâng trung thành, như thế mới có thể giao phó tính mạng khi nguy nan, lúc bỏ chạy có thể ném ra ngăn truy binh, lúc cần diệt khẩu cũng dễ dàng, nguy cơ bị phản bội hạ thấp xuống tới mức thấp nhất có thể.

Nếu như thủ hạ là kẻ vô sỉ thì có thể tưởng tượng ra, lúc thấy lợi còn ra tay nhanh hơn chủ, lúc gặp nguy còn chạy nhanh hơn chủ, thậm chí khả năng cắn lại chủ, thủ hạ như thế kiếm làm gì?


Ở tây bắc gần năm năm, Xuân Ca Nhi kiếm được duy nhất một tên thủ hạ hài lòng, mấy ngày trước mang con bỏ chạy khỏi Lan Châu, chỉ để lại ở cửa một kí hiệu, Hồng Ưng nhìn thấy là lập tức men theo cánh chim nho nhỏ kia tìm hắn, lòng trung thành vô cùng đáng tin.

Xuân Ca Nhi mỗi lần nhìn thấy thân hình cao lớn như núi của Hồng Ưng là vô cùng vui vẻ.

- Hãi Hồ Nhi sắp ra tay giết người rồi, đón mẹ của ngươi chưa? Lan Châu thành không ngăn được chúng đâu.

Hồng Ưng hỏi: - Vậy đại ca đi đâu?

Xuân Ca Nhi cười: - Giang Nam, ta thích non nước tú lệ nơi đó, Lan Châu nhiều gió cát, không phải chỗ ở lâu.

- Đại ca đi đâu, Hồng Ưng theo tới đó, mẹ đệ cũng theo đại ca.

Xuân Ca Nhi cảm động vỗ giáp da của Hồng Ưng: - Những bố trí của chúng ta ở Lan Châu cũng hủy rồi, thành quả vất vả của các ngươi mấy năm qua cũng không còn, nói với các huynh đệ, thứ trong thành cướp được bao nhiêu cướp bấy nhiêu, nhất định chạy khỏi thành trước khi Hãi Hồ Nhi giết người.

Hồng Ưng lưu luyến nhìn thành Lan Châu đằng xa: - Lang Oa Tử vừa mới xây nhà, vài ngày nữa là thành thân, lão bà của Bổng Chủy sắp sinh, cha Bình Oa Tử nằm liệt giường... E rằng họ không muốn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận