Trí Tuệ Đại Tống

Xuân Ca Nhi thở dài, giọng nghiêm nghị: - Hồng Ưng, ta biết ngươi nghĩ gì, ta biết mọi người mới có cuộc sống thoải mái được vài năm, nhưng không cái gì quan trọng bằng tính mạng.

- Ta một lòng muốn làm nên một phen đại sự ở nơi này, chỉ tiếc rằng thời vận không tốt, vừa mới có chút khởi sắc thì gặp phải Hãi Hồ Nhi, nếu có thể, ta cũng không muốn đi! Hận không thể đánh chúng một trận, nhưng ta là thủ lĩnh, mạng mình có thể đem ra liều, còn mạng các ngươi không thể lấy ra đùa.

Hồng Ưng bóp chặt hai vai Hồng Ưng, giọng kích động: - Đại ca, chúng ta đừng đi, bọn đệ sinh ra ở Lan Châu, lớn lên ở Lan Châu, khó khăn lắm mới có đại ca giúp thấy chút hi vọng vào cuộc sống, sao có thể bỏ đi như thế.

- Nhờ sự đa mưu túc chí của đại ca, đội ngũ chúng ta từ mười mấy người đã thành sáu tư hảo hán, nếu như chúng ta liên kết với nhóm khác, do huynh chỉ huy, hơn nghìn người lo gì không giết được Hãi Hồ Nhi.

Xuân Ca Nhi vỗ vỗ tay hắn: - Ngươi xông pha Cam Lương đạo bao năm, người khác không biết, ngươi không thể không biết sự lợi hại của Hãi Hồ Nhi, cho dù có nghìn người vẫn không đủ thắng được bọn chúng.

Hồng Ưng nghe ra Xuân Ca Nhi có vẻ không phải muốn bỏ đi, lòng vui sướng lắm, vị đại ca này của mình cái gì cũng tốt, dù kiến thức hay mưu trí đều là hàng đầu, thiếu xót duy nhất là quá tốt bụng.

Ở Cam Lương đạo, vì một đồng mà rút đao chém nhau rất nhiều, mạng người đâu giá trị như đại ca nghĩ.

Đều xuất thân cùng khổ, mới đầu chỉ muốn được no bụng, giờ có nhà lớn, có lão bà có oa tử, có đất đai riêng, ai mà muốn bị người ta phá hủy.

Cho dù là Hãi Hồ Nhi cũng không được, lão tử vốn nghèo tới chỉ có còn mỗi cái mạng này thôi, liều một phen có gì ghê gớm.


Xuân Ca Nhi xuất thân cùng khổ, sao không hiểu gia tài mới là quan trọng, con người lúc không lo cơm áo mới thấy tính mạng quan trọng, vì còn mạng mới hưởng thụ được.

Khi người ta ăn chưa no thì lạc thú duy nhất là được no cái bụng, khi ấy mạng sống còn thành gánh nặng.

Những kẻ Xuân Ca Nhi chiêu mộ đầu tiên đều cực độ bần cùng, vì thế cướp bóc với chúng mà nói không phải là tội nghiệt.

Cường đạo thực ra là nghề cổ xưa nhất của xã hội, vì sống sót, thứ cao thượng như tôn nghiêm và đạo đức căn bản không thể ngăn bọn họ đọa lạc.

Thực ra điều này không khác gì ban đầu Vân Tranh kiến lập Vũ Thắng quân, vô sản mới vô úy, Vân Tranh hiểu đạo lý này, vì thế còn viết thành sách với lý luận chặt chẽ, Xuân Ca Nhi không có kiến thức để viết ra lời có chiều sâu như thế, hắn chỉ dựa vào kinh nghiệm của bản thân làm việc, để những kẻ nghèo khó khao khát cuộc sống tốt đẹp, không thể rời được chiến xa của mình.

Hồng Ưng muốn liên kết những lạc đà khách lại, nhưng Xuân Ca Nhi không nghĩ thế, với đám lạc đà khách, Lan Châu chỉ là điểm dừng giữa đường, chỉ cần phát sinh chiến tranh, đám người đó mới là nhân tố bất ổn lớn nhất, dù sao Lan Châu có bị công chiếm hay không liên quan gì tới chúng, chỉ cần giữ được hàng hóa của mình, đầu hàng hoặc thừa loạn trục lợi là trò sở trường của chúng. Vì thế bọn chúng là mục tiêu phải diệt trừ chứ không phải liên hợp.

Trợ lực lớn nhất tới từ người dân Lan Châu.

Đám Hồng Ưng đều là người sinh trưởng ở nơi này, chiến tranh từ miệng họ nói ra, bí mật hơn truyền bá tin đồ ở chợ nhiều, cũng có tính kích động lớn hơn.


Nhìn Hồng Ưng hùng hổ về Lan Châu, Xuân Ca Nhi thở dài, vì hắn phát hiện Hãi Hồ Nhi căn bản không hề có ý công chiếm thành Lan Châu.

Đội ngũ này đã đóng trại ngoài thành hơn một tháng, trừ một số tên vào thành mua bán nhu yếu phẩm thì chỉ tới kỹ viện, lần nào cũng rải tiền không biết tiếc. Điều này giúp Hãi Hồ Nhi có chữ tín lớn trong thành, mọi người đều mong đợi Hãi Hồ Nhi vào thành giải khuây.

Lan Châu có thể nói là thuộc về Đại Tống, cũng có thể nói là của nước Liêu, tòa thành này ngoại trừ mấy tên sai dịch chỉ có thể diễu võ dương oai với bách tính, chỉ còn lại một tri phủ to béo, đó là chút liên quan duy nhất tới Đại Tống ở nơi này.

Mà lượng giao dịch quy mô lớn ở Lan Châu có lợi với Tây Hạ.

Xuân Ca Nhi trải qua nghiên cứu kỹ lượng, khẳng định Hãi Hồ Nhi chẳng có lý do gì đánh Lan Châu, chỉ cần quân Tống không tới Lan Châu, bọn chúng sẽ cứ đóng quân như vậy mãi ở nơi này, cái tên thống lĩnh Hãi Hồ Nhi đã coi Lan Châu thành nơi dưỡng bệnh rồi.

Hãi Hồ Nhi cần phải công chiếm thành Lan Châu, Xuân Ca Nhi dứt tóc nghĩ cách làm sao biến Lan Châu thành tòa thành khói lửa liên miên.

Hắn hậm hực đấm đất, rõ ràng quân Tống có thể quang minh chính đại từ Thanh Đường tiến quân, dưới sức mạnh của thiên quân vạn mã, năm trăm Hãi Hồ Nhi cho dù cường đại tới mấy cũng bị chiến mã dẫm nát.

Đáng hận là quân Tống không làm thế, đi làm khó một tiểu nhân vật như mình, thật đáng chết.


Mặt trời đã ngả về phía tây, Xuân Ca Nhi ngồi trên đồi đất nửa ngày mà không rõ, khi ráng chiều trải xuống thành Lan Châu, con ngươi hắn co lại, thành Lan Châu lúc này giống như đang cháy.

Phát hiện này làm Xuân Ca Nhi sởn giai ốc, không ngờ đám người Vân Tranh còn vô sỉ hơn mình tưởng tượng.

Trước khi rất lâu đi theo tiên sinh, đích thân hạ độc hết cả một thôn, rồi khi giúp tiên sinh xóa dấu vết, thiêu chết cả nhà phú thương lớn nhất thành Thái Nguyên, rồi tiên sinh ơn nặng như núi bị chính lão bà mình rạch bụng chết, vậy mà mình chẳng hề có ý báo thù.

Trải qua những chuyện đó, Xuân Ca Nhi nghĩ rằng mình là kẻ ác độc nhất, hung tàn nhất, vô tình nhất thiên hạ, nhưng đem so với tên Vân Tranh luôn mồm vì nước vì dân, mình là người tốt.

Hắn nghĩ như thế, vì hắn cho rằng mình đã thấy được mục đích cuối cùng của Vân Tranh là hủy diệt thành Lan Châu, nếu tòa thành này bị hủy, không chỉ là thiệt hại lớn với Tây Hạ, mà quân Tống sẽ có cái cớ để tấn công Tây Hạ.

Với Xuân Ca Nhi mà nói, hủy diệt Lan Châu thành không là cái gì cả, giờ hẳn chỉ nghĩ sau khi mình dựa theo ý muốn của Vân Tranh, triệt để hủy diệt Lan Châu sẽ ra sao.

Cái tên vừa làm kỹ nữ lại muốn lập bia trinh tiết đó sẽ đổ hết tội lên người mình, khi đó đám người Tống bên cạnh Tiểu Man sẽ biến thành diêm vương đòi mạng, hắn thậm chí tưởng tượng ra được khi Vân Tran nhìn thấy cái đầu mình sẽ đường đường chính nghĩa chỉ trích ra sao.

Chỉ nghĩ tới đó thôi Xuân Ca Nhi liền đứng lên chỉ Hoàng Hà chửi bới thậm tệ...

Xuân Ca Nhi ôm gối ngồi bên Hoàng Hà, nhín nước sông đen xì dưới bóng đêm, rốt cuộc mình có nên làm chuyện này không?

Lý Thanh cũng ngồi bên Hoàng Hà, Ách Nương quỳ trên bãi cát bồi tiếp hắn.


- Khi ta còn nhỏ cũng sống bên Hoàng Hà, nhưng không phải ở đây, mà là ở Hưng Khánh phủ, nếu chúng ta cứ thuận dòng mà đi sẽ về thẳng quê ta. Hoàng Hà ở đó trong lắm, bên sông là những cánh đồng lau sậy lớn, mỗi khi lũ lên là ngày lễ với ta.

- Ách Nương, nàng biến không, lũ Hoàng Hà sẽ nhấn chìm đất đai dần trở nên cằn cỗi, mang theo bùn đất mới làm nó màu mỡ lại, mọi người trồng lúa ở đó, thu hoạch rất tốt.

- Nhưng đó là niềm vui của người lớn, còn với đám trẻ nhỏ bọn ta, xách giỏi đi bắt cá mới là vui sướng nhất.

Ách Nương thấy Lý Thanh hiếm khí vui vẻ, kể chuyện cho mình nghe liền dựa vào người hắn nghe cho rõ.

Lý Thanh cởi áo choàng, khoác lên thân hình gầy gò của nàng, tay đặt lên bầu ngực chẳng đầy đặn của Ách Nương, đó là thói quen của hắn, chỉ có cảm thụ thân thể Ách Nương, hắn mới bình yên.

- Muốn tay không bắt cá thì phải quấy cho đục nước, như thế cá sẽ ra sức nổi lên mặt nước, nàng chỉ cần khéo tay là có cá ăn rồi.

- Trước kia ta luôn là người bắt cá, sau này tới Tần Châu làm cá một hồi, tên ngư phu Vân Tranh đó sơ xuất, nên ta thành con cá lọt lưới. Cảm giác làm cá tệ lắm, có thể nói là cực tệ, nhưng thế sự luân hồi làm người ta không thấu, giờ ta lại thành cá trong mắt người ta rồi.

- Nàng biết ai coi ta là cá không?

Ách Nương chẳng hiểu Lý Thanh nói cái gì, chỉ thấy tay hắn bóp mạnh hơn, liền ưỡn ngực để hắn bóp thoải mãi.

Lý Thanh dùng tay còn lại gõ lên trán Ách Nương: - Nàng đúng là thông minh, không ngờ đoán đúng rồi, ta nghĩ mãi mới ra, lần này kẻ coi ta là cá chính là Một Tàng Ngoa Bàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận