Vân Tranh hôm nay dậy rất sớm, dẫn cả nhà đi bái tế tổ tiên hư vô xa xăm, sau đó đứng ở Bạch Hổ đường mặc giáp. Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yên hôm nay được đặc biệt cho phép vào Bạch Hổ đường, vì khi Vân Tranh rời đi, Bạch Hổ đường sẽ rời đi theo Vân Tranh.
Trên khải giáp màu đen có rất nhiều vết đao kiếm, mặc dù mờ thôi, nhưng đại biểu cho bộ giáp trụ này đã theo chủ nhân đi qua vô số cuộc chiến.
Khải giáp có vết nước, Cát Thu Yên lau thế nào cũng không hết, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra là nước mắt của Lục Khinh Doanh.
- Đừng lo, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt bản thân, các nàng cũng phải chiếu cố bản thân, chú ý tới giấy dán ở Quốc tử giám, nếu chuyển sang màu đỏ thì lập tức dẫn các con rời đi, trong nhà giao lại cho Lão Liêu canh giữ, chỉ cần chúng ta còn sống, không ai dám vô lễ với ông ấy. Vân Tranh lau nước mắt cho Lục Khinh Doanh, nhưng càng lau càng nhiều, cuối cùng chỉ biết nói: - Đừng quên nàng là chủ mẫu.
Lời nên nói đã nói vô số lần rồi, giờ nói chỉ là cho có thứ để nói thôi, thấy Cát Thu Yên đã buộc xong giáp, giơ tay vỗ má Lục Khinh Doanh.
Lục Khinh Doanh cố kìm nước mắt, lấy áo choàng đỏ sậm buôc lên vai trượng phu, Vân Tranh cười lớn ôm cả hai lão bà vào lòng, sải bước rời Bạch Hổ đường.
Hầu Tử và Hàm Ngưu cũng đã toàn thân giáp trụ đứng ngoài cửa, thấy đại soái đi ra hô vang: - Đại soái xuất hành!
Gia tướng quỳ một chân tiễn đại soái xuất chinh.
Lần này Vân Tranh không đưa hết gia tướng đi, để lại Bành Cửu, thế nào cũng có người chiếu cố, nhìn hắn dặn: - Ngươi biết phải làm thế nào rồi đấy!
Bành Cửu dập đầu: - Thuộc hạ tuân lệnh, tới chết mới thôi.
- Đừng nói chết, mọi người phải sống mới được.
Ngoài đại môn Vân gia đã đông nghìn nghịt, rất nhiều quan viên đứng cách đó mười trượng, vẻ mặt phức tạp, khi đại môn mở ra, đường phố vừa rồi còn huyên náo chớp mắt đã im phăng phắc, Vân Tranh không nhiều lời, chắp tay với mấy hàng xóm, lên đại thanh mã, tới giáo trường đông thành, không ít người quỳ xuống bái lạy tiễn đưa.
Hôm nay mùng năm tháng mười, giáo trường đáp đài cao ba trượng, quan viên lễ bộ từ chín ngày trước dâng lễ tam sinh cúng trời, quan viên ti thiên giám đã tính ngày lành tháng tốt, sơn quỷ ở trên đài nhảy múa.
Hôm nay Đông Kinh Biện Lương nghỉ chợ, từ khi tòa thành huy hoàng này thành quốc đô Đại Tống, hoạt động thương nghiệp của nó chưa bao giờ dừng, tựa hồ không có thứ gì cản được tiết tấu nhất quán của nó, hôm nay cuối cùng đã dừng.
Đi qua Tân kiều, tới mã hành nhai, lầu cao hai bên có hoa tươi rải xuống, chẳng mấy chốc nhấn chìm cả con đường, chiến mã Vân Tranh dẫm bên trên, hương thơm nào ngạt.
Quân giáo tràng cấm vệ nghiêm ngặt, cờ bay rợp trời, không khí trang nghiêm.
Vì cuộc bắc chinh chuẩn bị nhiều năm sắp bắt đầu.
Hoàng đế nói cho dù trời sập xuống, thiên lôi hoành hành, địa hỏa phun trào, đại quân bắc chinh không đạt được mục đích sẽ không triều hồi.
Vân Tranh nói ta không về đâu, lão tử lấy Yến Châu làm vương cung.
Tù và thổi vang, đầu sứ giả nước Liêu Da Luật Hội rụng xuống, người Tống đã tự chặn bất kỳ con đường hòa đàm nào giữa hai nước.
Trên bái tướng đài, Vân Tranh xé nát hòa ước Bình Hình đài, mảnh vụn được quan viên ti thiên giám ném vào ngọn lửa tế đàn bay lên trả lại cho trời cao.
Ba vạn tướng sĩ quân Kinh Tinh cắt tay lấy máu thề, không thắng không về.
Văn nhân mặc khách trong kinh không ai không nâng cổ tay làm thơ, vẩy mực vẽ tranh, tạo thanh thế cho bắc chinh, tức thì tiếng vọng bắc chinh vang khắp hai bờ Hoàng Hà.
Đại quân thề xong, Bàng Tịch đích thân dắt ngựa, thái tử ở thấp ly sđình dâng rượu tiễn thái bảo.
Cũng vào lúc đó, vì chiến tranh, toàn bộ âm thanh khác biến mất, cho dù Vương An Thạch lòng ngập tràn bi phẫn cũng yên tĩnh đứng trong đám đông, chắp tay tiễn Vân Tranh rời Đông Kinh, cầu khẩn Đại Tống đánh một trận thành công.
Bắc chinh là đề tài vĩnh hằng của thần dân Đại Tống, từ thời Tống thái tổ đã đau đáu trong lòng, chỉ tiếc ba lần bắc phạt hao binh tổn tướng, cuối cùng mài mòn hết dũng khí của thần dân Đại Tống, cho tới giờ mới lại lần nữa phấn chấn tinh thần, quyết tâm bắc phạt.
Trên thành lâu tiếng tù và trầm dài báo hiệu đại quân đã chính thức bước lên chinh đồ, một đám quan viên chỉnh trang phục, từ xa cúi mình bái lạy.
Ngày đầu hành quân ba mươi dặm, Vân Tranh giữ hậu doanh bên Hoàng Hà chờ đợi, tiền phong doanh đã tăng tốc tới Trịnh Châu.
Trâu Đồng Minh cưỡi khoái mã tới nơi, đưa tới một bức chiếu thư xiêu vẹo, đó là chiếu thư do hoàng hậu nắm tay hoàng đế viết trước mặt bách quan và sĩ nhân thiên hạ.
Chiếu thư chỉ có tám chữ.
"Khanh không phụ trẫm, trẫm không phụ khanh!"
Vân Tranh vẫn còn nhớ lần đầu tiên được triệu vào cung tham gia gia yến, dưới gốc hòe cổ thụ, quân thần bọn họ nó chuyện chí hướng tương lai, Triệu Trinh đã nói lời này, không ngờ tới nay hắn vẫn nhớ, công bằng mà nói, dù nhiều thiếu xót, Triệu Trinh là vị hoàng đế không tệ.
Trâu Đầu Minh trọng trọng đưa chiếu thư cho Vân Tranh, nói: - Đại tướng quân, bắc chinh đã thành chấp niệm của bệ hạ, mong tướng quân có thể nhất chiến công thành, "khanh không phụ trẫm, trẫm không phụ khanh" chính là ân điển chưa từng có của quốc triều, mong Đại tướng quân thận trọng hết mức.
- Mang về treo lên đại môn Vân gia cho toàn thiên hạ biết, Trâu công công, nói với bệ hạ, đây là trận chiến cuối cùng của Vân Tranh.
- Đại tướng quân muốn hòn đảo nào cứ thoải mái lựa chọn, bệ hạ đều ân chuẩn.
Vân Tranh chỉ về phía đông: - Vân Việt đã đi lấy rồi, đợi ngày ta ban sư về triều chính là lúc Vân gia rời Đại Tống, chỉ cần lấy được Yến Vân, ta sẽ giong thuyền ra biển không còn vương vấn gì nữa.
Trâu Đồng Minh chắp tay: - Trâu Đồng Minh ở đây nguyện chúc Đại tướng vạn sự như ý.
Tiễn biệt Trâu Đồng Minh, Vân Tranh lên ngựa, đây là cái thời đại nhân tâm không đáng tin, cũng là thời đại nhân tâm dễ đổi thay, nhân tâm là để đề phòng.
Cùng lúc đại quân Vân Tranh rời Đông Kinh, Địch Thanh cũng xuất binh rời Ngõa Kiều Quan, Vương Thiều rời Ứ Khẩu Quan, Tào Chân rời Dịch Tân Quan, quân đội Đại Tống trăm năm qua lần đầu tiên vượt Cự Mã hà.
Những quân lược này đều đã định sẵn, người Liêu ở Dịch Châu, Trác Châu, Phạm Dương tụ binh sáu mươi vạn, ứng phó với khả năng công kích của quân Tống, chiến sự nơi này ắt hình thành trạng thái đan cài, Địch Thanh đi đầu là để gây áp lực với thống soái Da Luật Hiền của nước Liêu, tạo điều kiện cho Vân Tranh đột phá ở phía tây.
Chiến sự chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Chim nhạn bay về nam, Vân Tranh lại bắc tiến, dọc đường đi các lộ quân Kinh Tây lần lượt gia nhập, khi tới Hoài Châu đã đủ năm vạn quân.
Chiến báo bay tới như tuyết rơi, Vân Tranh không để ý, Hà Bắc có Địch Thanh, bất kể thế nào cũng sẽ trong tầm khống chế.
Văn thư trong quân do Tô Tuân chưởng quản, Vân Tranh không muốn lãng phí chút xíu tâm tư nào vào việc này, đặt trước mặt y là bản đồ tây bắc.
Với Vân Tranh mà nói thế cục tây bắc trọng yếu hơn Hà Bắc rất nhiều, tiền quân của Địch Thanh chỉ là thanh trường mâu thăm dò hư thực, ba vạn thiết kỵ trong tay Phú Bật mới là lực lượng trọng yếu tung hoành thảo nguyên.
Trận chiến này sẽ đánh rất dài, vì thế biến số cũng nhiều, một biến hóa nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng. Vân Tranh đang cố gắng lấp đầy các sơ hở, thiết đi một sơ hở sẽ thêm một phần thắng.
Bây giờ Vân Tranh không có bất kỳ lịch sử nào để tham khảo, Đại Tống chưa bao giờ có cuộc bắc phạt lần thứ tư thực sự, Đồng Quán bắc phạt thắng lợi chỉ là ông trời trêu chọc, mỉa mai Đại Tống mà thôi.
- Đây là lịch sử của mình. Vân Tranh nhìn bản đồ mỉm cười:
*** Đồng Quán ai đọc Thủy Hủy chắc không lạ, là thái giám kiêm võ tướng, lúc đó nhà Kim đánh Liêu, Đồng Quán mang quân bắc chinh, đút lót tiền cho nhà Kim, lấy được 4 thành, nhưng mà nhà Kim rút hết dân rồi, vẫn tung hô bắc chinh đại thắng.