Lời Xuân Ca Nhi không khơi lên được quyết tâm kháng cự của bách tính, ngược lại càng gây hoảng loạn lớn hơn, những người đó gào khóc, cầu xin bỏ chạy, liên tục va vào thân thể vốn không tráng kiện gì cho cam của hắn.
Trần Thụ lạnh lùng nhìn Xuân Ca Nhi cuốn vào đám đông hỗn loạn, bách tính Lan Châu sống trong trạng thái vô chính phủ lâu rồi, muốn xúi giục họ cầm gậy gỗ đi đối phó với Hãi Hồ Nhi đúng là sai lầm.
Là một đội chính từng tổ chức huấn luyện bách tính, Trần Thụ biết, muốn chỉ huy được bách tính, trước tiên là phải thành lập một tổ chức dân gian, bất kể tổ chức này là gì, chỉ cần nó có chút uy vọng hoặc cường quyền trong lòng bách tính đã, như thế mới gom được nắm cát rời lại, nếu không dù miễn cưỡng dựa vào đàn áp khiến bách tính đánh trận thì chẳng có sức chiến đấu.
Đại Tống tổ chức đoàn luyện khắp nơi, mỗi năm đều có thời gian huấn luyện nhất định mới miễn cưỡng thành quân, vậy mà sức chiến đấu còn ít tới đáng thương.
Kinh Tây quân chưa bao giờ sử dụng đoàn luyện, thà phái một phần quân lực đi vận lương, dựng trại chứ không dùng dân tráng, vì dân tráng mà trộn lẫn quân đội chỉ có tác dụng suy giảm sĩ khí.
Hắn bắn ra một mũi tên, xuyên qua mắt địch, mũi tên mang máu đâm thủng đầu, tên Hãi Hồ Nhi đó lăn lông lốc xuống dốc.
Những tên khác nhanh chóng kết thuẫn trận, thuẫn tròn bằng gỗ dày một tấc, trên phủ da trâu, nỏ tiễn muốn bắn xuyên qua rất khó.
Mắt nhìn Hãi Hồ Nhi đã tới gần rồi, Trần Thụ thu nỏ lại, rút đao ra chuẩn bị cận chiến.
Giữ ở lỗ hổng kế bên là Trương Dĩnh, tay vung vẩy cái chùy xích lớn, khi ba tên Hãi Hồ nhi xông tới, chùy xích vừa vặn tích đủ lực đập xuống, vụn gỗ tung tóe, tên Hải Hồ Nhi hét thảm lùi lại, trường thương đâm xuyên vụn gỗ vào bụng tên Hãi Hồ Nhi không có thuẫn bảo hộ. Tây Kinh Quân một khi tấn công là không dừng bước, trường thương đâm xuyên giáp, nhưng muốn giết người phải tiến thêm một bước nữa, hắn kệ trảm mã đao và lang nha bổng tấn công từ hai bên, không lùi mà tiến, trường thương đâm xuyên cơ thể đối phương.
Hai bên có đồng đội tiếp ứng, đỡ lấy vũ khí hai tên Hãi Hồ Nhi, lập tức lại có một trường thương khác bên cạnh đâm vào hai tên chưa kịp thu vũ khí về, tức thì ba kẻ mất mạng.
Đó là tổ đội chiến đầu ba người tiêu chuẩn của Kinh Tây quân, phát huy hiệu quả cực lớn ở trận chiến quy mô nhỏ.
Tường thành phía chính diện của Lan Châu không rộng, chừng hai nghìn bước, thủ hạ của Trần Sồ phân bố ở các lỗ hổng, tạo thành tiểu tổ ba người tác chiến rải rác với người Hồ.
Lúc này trên tường thành cuộc đàn áp đã tới hồi kết, nhờ có quân Kinh Tây ngăn cản, không có người Hồ nào lên được tường thành, Hồng Ưng đã giết tới đỏ mắt.
Mọi người sợ hãi hạ thấp giọng thì thầm tụ lại với nhau, người nhát gan thì sờ ngồi tại chỗ khóc thút thít, người thì cứ thế chạy tới khi kiệt sức mới thôi. Số nha dịch còn lại của thành Lan Châu không khá hơn là bao, bóng người qua qua lại lại, như ruồi mất đầu không biết làm gì.
Đột nhiên tiếng đao chém vào thịt người ở phía trước vang lên, trên trời cũng có vô số tên bắn xuống, tiếng rít từ khe gió phát ra như tử thần đòi mạng, tiếp đó xuyên qua thân thể người, dân tráng lại lần nữa điên cuồng.
Trần Thụ né tránh đám đông hỗn loạn, leo lên thành lâu xiêu vẹo, từ trên cao nhìn cảnh tượng hỗn loạn phía dưới.
Hãi Hồ Nhi vì tăng cường hỗn loạn trong thành đã dùng tới tên lửa, khói đen bao phủ khắp nơi, không ít nơi bắt lửa cháy rừng rực, Lưu Văn Xuân lúc này mới ra dáng tri phủ một chút, hò hét tổ chức dân tráng đi dập lửa, nhưng khả năng ông ta lấy cớ trốn khỏi tường thành nguy hiểm cao hơn.
Ngửi mùi dầu trong khói, Trần Thù hịt thật sâu, cái mùi này quá quen thuộc, mấy năm rồi chưa được ra trận, cái càm giác đã lãng quên ấy đã quay trở về, máu huyết lại lần nữa sục sôi.
Đợt tiến công đầu tiên của Hãi Hồ Nhi đã kết thúc hơn ba mươi thi thể bỏ lại, mấy chục thớt chiến mã vô chủ lang thang dưới thành.
Tiếng tên bay từ xa tới, Trần Thụ hơi nghiêng người, mũi tên to như ngón tay cái xẹt qua cổ, cắm phập vào cánh cửa gỗ, hắn chẳng sợ còn phấn khích, lấy tù và đeo trước ngực, rướn cổ lấy hết sức thổi.
Náo loạn xung quanh hơi lắng xuống.
Trần Thụ rống lớn: - Các ngươi không muốn đánh thì đi đi, đợi bọn ta chiến tử hết, các ngươi có sống được hay không phải xem sự từ bi của Hãi Hồ Nhi, còn muốn bảo vệ lớn nhỏ trong nhà thì ở lại, định dâng lão bà cho địch thì xéo cho nhanh.
Xuân Ca Nhi trừng mắt với Trần Thụ, định lên tiếng ngăn cản thì thấy Trần Thụ chĩa nỏ về phía mình, đành ngậm miệng.
Đám đông cảnh giác nhìn đám Hồng Ưng, lén lút chạy qua bên người chúng.
- Người Hồ ngoài kia không nhiều, còn chưa tới năm trăm tên, chúng ta có hơn một vạn, nếu như mọi người may mắn không chết, sau chiến đấu đồ vật trong thành lạc đà thuộc về các ngươi, lão tử không lấy một xu.
Thấy đám Hồng Ưng không ngăn cản, càng có nhiều người bỏ trốn, Xuân Ca Nhi cười nhạo, đúng là thứ binh lính ngu xuẩn, tưởng lời chót lưỡi mà khiến người ta bán mạng cho mình chắc.
Khi Trần Thụ đang dậm chân tức tối mà không biết làm sao thì một giọng nữ lanh lảnh đột nhiên vang lên trên tường thành: - Thủ thành một ngày, trả một lượng.
Dòng người di động tức thì dừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh dễ nghe đó, chỉ thấy một nữ tử mặc áo vải xanh, trên đầu quấn dải lụa trắng, tuy ăn mặc không khác nông phụ bình thường là bao, nhưng đứng đó như hạc giữa bầy gà.
Xuân Ca Nhi vừa nghe giọng nói đó thì hoảng hồn chen lấn đám đông đi tới, quả nhiên thấy lão bà của mình đứng trên đoạn tường thành cao, ở bên một túi bạc đã mở, bạc trắng phau phau làm người ta lóa mắt.
Nếu nói tới nhân vật nổi tiếng nhất Lan Châu thành này thì đích thị là Tiểu Man rồi, người trong thành không biết tới tri phủ Lưu Văn Xuân thì rất nhiều, nhưng không biết Tiểu Man thì rất ít, đặc biệt là nam nhân.
- Man nương tử nói thật không? Một hán tử ăn mặc rách rưới chen lên đầu đám đông hỏi lớn:
Tiểu Man không nhiều lời, lấy đĩnh bạc nặng một lượng thuận tay ném cho hán tử đó, dõng dạc tuyên bố: - Có thể nhận tiền trước.
Hán tử cắn một cái, sau đó cẩn thận cho vào lòng, xách cuốc lên tường thành.
Tiểu Man cười duyên dáng, giọng nói êm tai như rót mật vào lòng: - Đại ca, chúng ta dù kiếm tiền thì cũng không thể vì kiếm tiền mà mất mạng, tiểu muội chỉ là một nữ tử không biết chuyện nhà binh, thế nên mời huynh nghe theo sự chỉ huy của vị quân gia ở trên thành lâu kia, ngoài ra nơi này có đao, huynh cầm lấy, dù sao tốt hơn cuốc.
Hán tử nhe hàm răng vàng khè ra cười: - Lão tử là con bạc, gần đây thua mất cả lão bà rồi, sớm muộn cũng chết, không bằng kiếm ít bạc, tới âm phủ còn có cái chơi.
Tiểu Man đứng đó đôi mắt như biết nói nhìn quanh, thời buổi này mạng người không đáng tiền, một quan tiền đổi bán mạng một ngày rất công bằng.
Trong thành Lan Châu rất nhiều bảo tiêu và đao khách, những người buộc đầu lâu ở hông đi kiếm ăn này cả ngày cũng chẳng kiếm nổi một lượng, có người mở đầu rồi thì sẽ có người làm theo, hơn nữa tiền được nhận trước, tội gì không làm.
Xuân Ca Nhi nghiến răng nhìn lục tục có người tới chỗ Tiểu Man lấy bạc, số tiền đó tối hôm qua hắn mới giao cho Tiểu Man, là tiền để dẫn cả nhà dùng khi bỏ chạy, vậy mà bà nương bại gia này lấy hết ra đây rồi.
Trần Thụ cười toét miệng, bà nương này thú vị lắm, rất có phong cách của Kinh Tây quân lắm tiền nhiều của, dùng ngân lượng mua mạng, tốt hơn hơn ép người ta bán mạng nhiều, cách này đại soái dùng suốt.