Trên tường thành người nên đi đã đi hết, ở lại toàn những kẻ vong mạng.
Trong đó người Thổ Phồn là nhiều nhất, bọn họ bị tộc nhân vứt bỏ, chính là người đám người nghèo nhất trong thành.
Nhạn lạc đàn dễ chết, vì thế thế những người này đoàn kết nhất ở thành Lan Châu.
Xuân Ca Nhi đã bắt Tiểu Man về nhà nấp trong hầm, lúc này hắn không còn tâm trạng mà tiếc tiền bạc nữa, âm thầm tính đường rút, đám bách tính không có gan đối phó với Hãi Hồ Nhi, nhưng sau trận chiến nhất định sẽ xé xác cả nhà mình và đám Hồng Ưng, dù trả giá lớn tới mấy chúng cũng sẽ làm.
Vốn chỉ định đứng trong bóng tối âm thầm kích động thôi, nhưng không ngờ chuyện không thành.
Xung quanh yên tĩnh hẳn, không có những kẻ vướng chân vướng tay kia nữa, mọi người nấp thật kín, mặc đám du kỵ qua lại không thò đầu ra, làm mặt trời nhìn cảnh tượng này nửa ngày cũng phát chán.
Lý Thanh tới rồi, hắn rất tò mò, một đám bách tính mà giết nổi tới gần bốn mươi Hãi Hồ Nhi của hắn, dù ở Tây Vực tác chiến cũng ít tổn thất thế này.
Chiến sự quá đột ngột, vốn chỉ muốn dọa Lưu Văn Xuân một chút để kiếm thêm tiền bù đắp tổn thất, giờ xem ra nếu không công phá thành Lan Châu, sĩ khí đội quân này có còn hay không cũng thành vấn đề.
Tường thành vẫn sập xệ như vậy, đám người thủ thành kia chẳng tu sửa gì hết, nhìn qua một lượt chỉ có vài thanh trường mâu lác đá nhô ra.
- Đội trăm người, công thành! Để ta xem sao.
Lý Thanh phất tay với tên ngu hầu bên cạnh, có phá được thành không chẳng quan trọng, hắn chỉ muốn xem kẻ nào làm quân mình tổn thất như thế, không làm rõ hắn ăn không ngon.
Trần Thụ rất muốn dựng cờ Kinh Tây quân lên, nhưng cái này chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.
Vừa rồi người Hồ cưỡi chiến mã có lẽ còn dễ đối phó, bây giờ chúng cưỡi lạc đà từ từ ép tới, hắn liền hiểu uy danh của Hãi Hồ Nhi từ đâu mà có.
Mỗi đội lạc đà là một tòa thành nhỏ di động, phía chính diện mặc giáp da, chống được tên đạn, cái cổ dài kia bảo vệ hữu hiệu kỵ sĩ ngồi giữa hai biếu. Lạc đà cao hơn chiến mã, kỵ sĩ chỉ cần tới gần tường thành, kỵ sĩ đứng lên, dựa vào móc câu ngắn là có thể leo lên được, chẳng trách chúng công thành cướp đất ở Tây Vực như bình địa.
Mấy thớt khoái mã kéo cành cây phóng qua trước thành, tức thì cát vụi bị gió thổi mù mịn cuốn về phía tường thành, đội lạc đà cũng nương bụi mù tăng tốc xông tới, ẩn hiện như ma quỷ.
Trên tường thành có chút náo động, ai nấy cầm chắc vũ khí, sẵn sàng liều mình, bọn họ không tự tin sống được khi đối diện với đội quân này.
Trần Thụ vẫn bình tĩnh, nghe tiếng bước chân ước chừng dội lạc đà vào tầm bắt, phất tay ra lệnh: - Toàn bộ xạ kích.
Tên bắn vèo vèo trong bụi mù, không nhìn rõ chiến quả, chỉ nghe thấy tiếng lạc đà kêu, tiếng bước chân không hề loạn.
Sau ba lượt bắn, Trần Thụ châm tạc đạn trong tay, lắng nghe tiếng vó lạc đà, lấy sức ném mạnh ra.
"Uỳnh!"
Những quân sĩ còn lại nghe tiếng nổ liên tiếp ném tạc đạn, ngọn lửa màu đỏ sậm không ngừng bùng lên giữa đám bụi vàng.
Khi tiếng nổ đầu tiên truyền tới tai Lý Thanh, hắn đứng phắt dậy, mắt nhìn không chớp về phía trước.
- Coi chừng tên.
Trần Thụ hô lớn, tên vèo vèo từ trong bụi mù, không biết đâu mà đề phòng, hắn vừa cúi xuống nấp thì bóng người lờ mờ xuất hiện, vừa lăn người sang bên thì dân tráng bên cạnh bị đập nát bét.
Mấy người Thổ Phồn la hét xông tới, ỷ vào số đông bắt lấy người Hồ kia, một cái đầu tới năm lượng bạc, không ai muốn chậm chân.
Hãi Hồ Nhi lên tường thành không vội tiến quân, mà thủ vững tại chỗ, như muốn đợi thêm nhiều đồng bọn tới.
Xuân Ca Nhi nấp trong động dấu quân, thấy tên người Hồ bị bốn người Thổ Phồn liền mạng quấn lấy, lén lút châm một quả tạc đạn, đợi cháy gần hét ném lên.
Uỳnh! Không nhìn thấy kết quả, Xuân Ca Nhi chỉ thấy một cánh tay rơi xuống trước mặt, hắn liền thò chân đá đi.
Hãi Hồ Nhi nắm bắt thời cơ rất tốt, khi bụi mù tan hết, hai đội ngũ đã va chạm vào nhau, muốn dùng tạc đạn giành phần thắng là không thể.
Chiến sự vừa mở đầu đã thành khổ chiến, Hãi Hồ Nhi vóc người cao lớn, dùng binh khí hạng nặng, làm quân Kinh Tây khốn đốn, người dũng mãnh nhất như Trần Thụ, Trương Dĩnh né trái đỡ phải, như ngọn cỏ giữa cơn cuồng phong.
Lang nha bổng, búa lớn cùng đại đao, mỗi đòn bổ xuống làm người ta khó chống đỡ, miễn cưỡng dựa vào quân trận ba người ứng phó.
May mắn những người được Tiểu Man bỏ bạc ra thuê không ai bỏ chạy, bọn họ tự biết không thể đơn độc chiến đấu với đối phương, tạo thành từng nhóm nhỏ, dựa vào số đông, tạm thời miễn cưỡng ngăn được Hãi Hồ Nhi tràn vào thành.
Trương Dĩnh cảm thấy vô cùng khó thở, xương ngực như đã gãy rồi, cứ tưởng dựa vào thiên phú của mình, cùng huấn luyện lâu năm không kém ai, giờ đối diện đám man tộc này mới biết thế nào là khủng bố.
Nửa khuôn mặt của Trần Thụ đã đẫm máu, vừa rồi không có hắn chi viện thì đã bị người Hồ đập vỡ đầu.
Trần Thụ, Trương Dĩnh, Triệu Bình sau khi giải quyết được đối thủ của mình gần như thở không ra hơi.
Trương Dĩnh cẵn răng nhìn vết thương to như miệng trẻ con của mình, vừa thở vừa nói: - Đội chính, bọn chúng mà tiếp tục phái thêm quân thì chúng ta chết hết.
Trần Thụ cũng nghĩ vậy, tiêu diệt hết đội nhân mã này, Lý Thanh chắc chắn sẽ dốc toàn bộ lực lượng lao vào cuộc chiến: - Lấy toàn bộ tạc đạn ra đây, chơi hết sức đi, nói với bà nương Tiểu Man, nửa canh giờ nữa là phân thắng bại, cô ta muốn đánh giá sức chiến đấu của người Tây Hạ thì nhanh lên, nếu không chẳng còn cơ hội để trốn đâu, du kỵ Tây Hạ đã tới bên kia thành rồi.
Trương Dĩnh dẫn hai dân tráng đem toàn bộ thuốc nổ dấu trong hầm ngầm ra, Trần Thụ và Triệu Bình đi tiếp ứng các huynh đệ đang chiến đấu.
Lý Thanh từ xa nhìn ánh lửa bùng lên, hừ một tiếng: - Ngươi chưa nói cho lũ ngu xuẩn nghe sự lợi hại của tạc đạn à?
Ngu hầu chạy về báo cáo cười khổ: - Tướng chủ, đám man nhân này tác chiến vong mạng, không hi vọng gì, trước kia thực nghiệm tạc đạn, còn có tên châm lửa rồi, rốt cuộc tiếc không ném đi, cho rằng món đồ sắt có hoa văn này đáng tiền, kết quả nổ tan xác.
Lý Thanh cầm roi ngựa chỉ tường thành mịt mù khói: - Nơi đó toàn mùi thối của binh sĩ Kinh Tây quân.
- Tướng chủ, theo ý thuộc hạ chỉ cần một đợt xung phong nữa là hạ được thành Lan Châu, Lý Thọ đã vòng ra phía sau rồi.
- Ta thấy không tác dụng gì đâu, ngươi nhìn đám người trên tường thành đi, bọn chúng không đi cứu viện bách tính, chỉ tập trung tiêu diệt quân ta, chứng tỏ đây là đội tư quân, chúng chấp hành nhiệm vụ của tướng chủ.
Ngu hầu ngạc nhiên: - Tư quân thì gây sự với chúng ta làm cái gì, chúng ta đâu có định đánh thành Lan Châu đâu!
Lý Thanh lấy ra một phong thư đưa cho ngu hầu: - Đó là quân báo ta vừa nhận được, Vân Tranh đã đăng đàn bái tướng ở Đông Kinh, mục tiêu là Nhạn Môn Quan.
Ngu hầu xem quân báo kinh hãi không thôi: - Tướng chủ, nếu Tống Liêu đã khai chiến rồi, chúng ta mau mau về thôi.
Lý Thanh buông một tiếng thở dài ngồi xuống ghế tựa: - Ta không nhận được quân lệnh lĩnh quân, e rằng trong kế hoạch của quốc tướng không có tên của ta, cho nên chúng ta chỉ có thể ở ngoài thành Lan Châu chơi thôi.
Ngu hầu này là tâm phúc của Lý Thanh, tất nhiên biết tình thế hiện giờ của tướng chủ, vừa rồi còn thấy kích động vì tác chiến với quân Tống, lúc này nhìn tòa thành chiến hỏa khắp nơi, ngu hầu đột nhiên chẳng còn hứng thú nào.
Hạ được thành Lan Châu thì sao, tòa thành kiểu này Hãi Hồ Nhi đã công phá vô số, thêm một cái cũng có tác dụng gì.