Ngày hai mươi tư tháng mười, trời có trăng xanh, tuyết lác đác rơi, mặt đất một màu trắng xóa, ti thiên giám viết: Đây là dấu hiệu bạch long cởi giáp.
Một Tàng Ngoa Bàng rốt cuộc đã có hành động, lần này hắn không xuất quân từ Hắc Sơn mà từ Hồi Hột công kích Đảo Tháp Lĩnh tiết độ sứ ti của nước Liêu.
Quân đội là do người Hồ ở Tây Vực lập nên, trong vòng một ngày đã công phá Đạt Đán bộ của Liêu, tiến thẳng một đường, người không rời yên, ngựa không dừng vó, đánh thẳng vào Vân Nội châu.
Cùng lúc đó ở Hưng Khách phủ, Một Tàng Ngoa Bàng giết thân muội muội của mình, đem nhi tử mười một tuổi gả cho Tây Hạ vương Lượng Tộ, bản thân chuyển vào vương cung sống, nắm giữ hoàng quyền, mở ra một tiền lệ vô cùng ác liệt.
Không hiểu Một Tàng Ngoa Bàng an bài ra sao, chấn động lớn như vậy mà không thấy ở Tây Hạ có cuộc giết chóc lớn, trừ Một Tàng thị và đám nam sủng bị diệt trừ, Hưng Khánh phủ vẫn bình yên.
Vân Tranh thở dài ném quân báo xuống: - Chúng ta bắt đầu sớm quá, nếu muộn một tháng nữa, Tây Hạ ắt sẽ loạn, ta cũng không cần vì Tây Hạ mà mất ngủ.
Tô Tuân dụi đôi mắt nhập nhèm, giọng khàn khàn: - Ngoài có cường địch bao vây, dù tộc trưởng Tây Hạ có bất mãn cũng đành nhẫn nhịn, đợi đại chiến với Liêu kết thúc mới bộc phát được.
- Không bộc phát đâu, Một Tàng Ngoa Bàng sẽ dùng một loạt chiến thắng để cho người Tây Hạ biết, hắn lẻ kẻ thống trị thích hợp nhất của Tây Hạ sau Lý Nguyên Hạo.
Tô Tuân lại cầm bút lên, chấm mực phê duyệt đống văn thư cao như núi, với ông ta mà nói Một Tàng Ngoa Bàng cách Nhạn Môn Quan quá xa, giờ quân báo đổ xuống như tuyết, ông ta không rảnh mà đi nghĩ chuyện Tây Hạ.
Cùng lúc đó trong gian phòng của Trần Lâm, hơi nước hầm hập, nước trong ấm đặt trên lò đã sôi lâu rồi, nhưng không ai đi lấy, Trần Lâm tay cầm quân báo, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ông ta sợ nếu Vân Tranh biết chuyện này có lẽ sẽ rầy rà to.
Thực ra Vân Tranh đã biết rồi.
Quách Ân đã bị ngũ mã phân thây, người hạ lệnh hành hình là Ủy Ca Ninh Lệnh, chấp hành là phó tướng Trương Hạ.
Không khó hiểu, người có lỗi với ông ta là Một Tàng Ngoa Bàng chứ không phải nước Tây Hạ, càng chẳng phải tiểu hoàng đế, Ủy Ca Ninh Lệnh tuy bị ép tới không còn đất cắm dùi, nhưng ông ta không hận Tây Hạ.
Vân Tranh nhận được chiến báo chỉ sau Trần Lâm một lúc, trong mắt y, Một Tàng Ngoa Bàng sở dĩ dép Ủy Ca Ninh Lệnh vào đường cùng, hẳn muốn ông ta đầu hàng Đại Tống.
Như thế hoàng tộc Tây Hạ sẽ bị toàn thể người hoàng tộc Tây Hạ khinh bỉ, nói không chừng một khi Ủy Ca Ninh Lệnh đầu hàng, Một Tàng Ngoa Bàng sẽ chặt đầu Lượng Tộ tự lập làm vương.
Khả năng rất cao, bởi vì xét thực tế là Quách Ân mới có thể tự tung tự tác ở Tây Hạ, chẳng những có thể dễ dàng tiếp xúc với Hỏa Xích Minh lại còn đi gặp cả Ủy Ca Ninh Lệnh, thế mà vẫn dễ dàng truyền tin mật về, tất cả là do Một Tàng Ngoa Bàng cố tình.
Ủy Ca Ninh Lệnh không phải hạng vô dụng, e rằng ông ta cũng nhìn ra gian kế của Một Tàng Ngoa Bàng, mà trong tay không có quân lương, vũ khí, sĩ tốt cũng đều già yếu, dưới tình hình đó, Quách Ân mang theo lương thảo và binh khí tới tìm ông ta với mục đích không thể cho ai biết, làm gì có chuyện ông ta không nhận, khi nhận xong ngũ mã phân thây Quách Ân để tuyên bố lập trường với thiên hạ, chấn hưng uy danh đã suy yếu của hoàng tộc, một công đôi việc.
Vân Tranh đưa lệnh tiễn cho Hầu Tử: - Lệnh cho Lương Tập dẫn binh mã bản bộ tới Hà Khúc, trong vòng mười ngày mang đầu Ủy Ca Ninh Lệnh về đây, đừng kinh động thủ quân Hà Khúc.
Hầu Tử đi rồi, Tô Tuân chắp tay một cái: - Đại soái chịu sửa chữa sai lầm hộ quan văn, lão phu rất vui.
- Đừng đánh đồng ta với đám ngu xuẩn Trần Lâm, Vương An Thạch, giờ không phải là lúc có tâm tư khác, bất kể thế nào mọi người đều cùng chung con thuyền Đại Tống, cùng thuyền phải chung tay chèo.
Trần Lâm đứng ngoài đại trướng đi qua đi lại rất lâu, không biết phải giải thích với Vân Tranh như thế nào, không lâu trước đó khi Vân Tranh phái Lang Thản làm tiên phong, từng hỏi qua ông ta chuyện Ủy Ca Ninh Lệnh, ý kiến của y là trước khi xuất chiến nên tiêu diệt đám tàn binh này tránh nhân tố bất ổn không cần thiết, nhưng Trần Lâm trả lời cực kỳ chắc chắn, đó là không cần, bọn họ nắm chắc mười phần Ủy Ca Ninh Lệnh sẽ ngả theo Đại Tống, kế hoạch ly gián Tây Hạ đã được đại lão trong triều dự tính từ rất lâu.
Kết quả không tốt chút nào, Ủy Ca Ninh Lệnh chẳng qua chỉ vờ vịt, sau khi có được thứ cần có của Đại Tống lập tức trở mặt, phát hịch văn khắp thế giới, tuyên bố cùng Đại Tống quyết chiến tới cùng, đồng thời khinh bỉ hành vi ruồi nhặng của người Tống.
Quách Ân biến thành năm miếng thịt, đám Bàng Tịch mất hết thể diện, hịch văn đi tới đâu người Tống biến thành điển hình không biết tự lượng sức, bị người ta cười nhạo.
Trần Lâm có thể tưởng tượng ra hoàng đế nằm liệt giường nổi giận ra sao, nhưng không phát tiết ra được, chuyện này sẽ lấy mạng hoàng đế mất. Ông ta chỉ hi vọng đám Bàng Tịch có thể áp chuyện này xuống, cũng hi vọng Vân Tranh có thể lập tức tiêu diệt đội quân khiến người Tống bẽ mặt này.
Sắc mặt Vân Tranh nhất định là không dễ coi, đại quân ở Hà Khúc đã xuất phát ba ngày trước, nay ở đó chỉ có sáu nghìn nhân mã thủ biên không thể dùng.
Tuy Nhạn Môn Quan còn có rất nhiều quân, nhưng đã chuẩn bị nhổ trại rồi, mọi bố trí đã đâu vào đây, bây giờ lại phải phái một đội quân đi tiêu diệt Ủy Ca Ninh Lệnh sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch chỉnh thể của đại quân.
Trần Lâm cố nén xấu hổ đi vào đại trướng, bên trong ấm áp dễ chịu, Vân Tranh ngồi ở giữa xử lý quân vụ, Tô Tuân ngồi ở mé bên giải quyết các loại tạp vụ trong doanh, Hàm Ngưu ôm trường đao đứng ở cửa gật gà gật gù, bầu không khí rất bình thường, tựa hồ chưa biết chuyện Quách Ân bị giết.
Vân Tranh ngước đầu nhìn Trần Lâm, chỉ chồng công văn, ý bảo ông ta đợi.
Trần Lâm nhận lấy chén trà cũng không uống, chỉ ngây người ra nhìn khoảng không phía trước.
Chẳng biết qua bao lâu Vân Tranh đã xử lý xong công văn, đứng lên làm vài động tác thể dục, nói với Trần Lâm: - Chuyện này không che dấu được đâu, nhưng không thể để bệ hạ biết, khai cục bất lợi là do chúng ta thất chức, nếu còn để ảnh hưởng tới bệ hạ thì không đáng.
Trần Lâm giật mình: - Đại tướng quân đã biết rồi sao?
Vân Tranh nheo mắt lạnh lùng nói: - Đây là chiến trường của ta, bất kỳ gió lay cỏ động nào thì ta cũng phải biết ngay lập tức.
Trần Lâm đứng lên vái dài.
- Bỏ đi, chuyện này truy cứu ra không lợi cho ai hết, Một Tàng Ngoa Bàng dùng kế trong kế, bất kể Ủy Ca Ninh Lệnh ngả theo chúng ta hay không đều trúng kế hắn, coi như hắn đã thắng trước chúng ta một ván, từ nay về sau chiến trường chỉ có một tiếng nói là của ta.
- Tống, Liêu, Tây Hạ là tử địch không thể thay đổi, đại chiến bắt đầu, kẻ chết nhanh nhất luôn là kẻ không phân rõ địch ta, chúng ta không giết thì kẻ địch cũng giết, làm thế để loại bỏ biến số, dọn dẹp không gian giao chiến là kiến thức sơ đẳng trên chiến trường.
Trần Lâm vẫn chưa đứng thẳng dậy: - Lão phu mắc lỗi, tất nhiên sẽ thỉnh tội với bệ hạ, nay chuyển đã xảy ra, mong đại soái hỏa tốc phái binh trừ Ủy Ca Ninh Lệnh, nếu không hắn hợp lực với Tiêu Đả Hổ thì Hà Khúc nguy mất.
- Đã đã phái người đi rồi, chỉ cần Ủy Ca Ninh Lệnh chưa tìm được chỗ ẩn thân thì trong vòng mười ngày sẽ có quân báo truyền về.
Trần Lâm không ngờ Vân Tranh đã có hành động, còn tưởng sẽ phải xuống nước cầu khẩn, hoặc nhường ra lợi ích, hổ thẹn chắp tay rời đi.