Vân Tranh đơi Trần Lâm đi rồi mới buông một tiếng thở dài: - Kẻ nào kẻ nấy đều dám thừa nhận trách nhiệm, kỳ thực loại người này mới đáng sợ, làm việc ngu xuẩn không chút sợ hãi, cuối cùng còn được cái thanh danh tốt.
- Ài, ta chỉ muốn yên ổn đánh trận thôi, làm sao mà phiền toái thế này?
Tô Tuân biết Vân Tranh chỉ than vãn vậy thôi chuyện cần làm thì y vẫn làm sẽ không ảnh hưởng tới đại cục, chẳng đáp lời, tập trung vào số công văn chồng chất, đại quân sắp xuất phát đủ thứ việc phải lo, so với chuyện đi than vãn vô ích, chẳng bằng tập trung giải quyết công việc.
Suốt cả một ngày ở trong soái trướng vật lộn với đống công văn, khi Vân Tranh ra ngoài hít thở không khí mới phát hiện từng mảng tuyết lớn từ trên trời rơi xuống, mặt đất chỉ còn một màu trắng mênh mông.
Đây là tuyết đầu mùa, năm nay Hà Đông hạn nặng, cả mùa thu chỉ có hai trận mưa, cuối thu chẳng có tuyết, mọi năm vào thời điểm này đã có mấy trận tuyết rồi.
Đại trướng dựng ở chỗ cao, có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh Nhạn Môn Quan, tòa hùng quan này đã hoàn toàn bị tuyết bao phủ, trông có phần mơ hồ nhưng lại thêm vẻ đẹp mơ màng, thiếu đi những là cờ bay phần phật, Nhạn Môn Quan như chớp mắt quay về thời viễn cổ.
Thân binh vây quanh, Vân Tranh đội tuyết đi tuần tra quân doanh.
Lúc này quân doanh rất yên ắng, trức một số quân sĩ ở vị trí canh gác, những người còn lại đều trốn trong doanh phòng sưởi ấm, khói lam bay qua cửa sổ, chẳng mấy chốc bị tuyết áp chế, chẳng thể lan xa.
Một số quân sĩ không biết kiếm đâu ra ít đậu nành, đặt trên nồi rang nổ tanh tách, hương thơm lan ra cả bên ngoài.
- Đám khốn khốn kiếp này dám ăn vụng đồ của ngựa.
Hầu Tử chuẩn bị đá văng cửa xông vào quát mắng, nhưng Vân Tranh giữ lại, sau đó nhìn thấy đại soái mỉm cười tiếp tục đi qua, không quấy nhiễu quân tốt nhờ tuyết lớn mới có một ngày nhàn nhã.
Hàm Ngưu đi sau đá đít Hầu Tử một cái giục mau bám sát lão gia, bất kể người ngoài đánh giá thế nào về lão gia, trong con mắt đơn giản của Hàm Ngưu, lão gia là người tốt.
… …
Mưu kế của Ủy Ca Ninh Lệnh thành công lớn, năm mảnh thi thể của Quách Ân vẫn treo lủng lẳng trên cổng doanh, bị không khí lạnh làm cứng đờ, tuyết buông xuống, giờ trông không khác gì thịt đông lạnh mà nông gia tây bắc treo trước cửa đợi năm mới.
Có được từ chỗ người Tống sáu nghìn gánh lương thực và lượng lớn binh khí, Hữu sương triều thuận quân cuối cùng có chút dáng vẻ của quân doanh.
Cho dù là thế tuyết lớn đổ xuống vẫn mang tới tai họa vô cùng nghiêm trọng cho đội quân này, vì thiếu áo mùa đông, đại quân chỉ có thể co ro trong quân doanh.
Tiêu Đả Hổ mời ông ta cùng hợp binh tấn công thành Hà Khúc, còn hứa tặng nó là nơi trú thân của Ủy Ca Ninh Lệnh.
Lời hứa này có lúc làm Ủy Ca Ninh Lệnh mừng phát cuồng, nếu thực sự có thế công phá được thành Hà Khúc, Hữu sương triêu thuận quân sẽ có đường sống thực sự, chứ không phải là cái con đường sống thực sự là đường chết tới không thể chết hơn mà người Tống đưa ra.
Thành trì đối diện chỉ trú sáu nghìn quân, Ủy Ca Ninh Lệnh biết tin này từng quỳ trước linh vị tổ tiên, lòng thành cảm tạ tổ tiên linh thiêng cho hậu nhân con đường sống.
Phải trong thời gian ngắn chấn hưng đại quân mới có vốn so kè với Một Tàng Ngoa Bàng, sáu nghìn quân Tống trong mắt ông ta chẳng là cái gì, năm xưa trận Hảo Thủy Xuyên, đối diện với mười vạn quân Tống mà ông ta và Lý Nguyên Hạo còn dám xông vào tung hoành, thế nên trong mắt ông ta, bố trí sáu nghìn quân là sai lầm của Vân Tranh.
Người Tống luôn tự cho mình là đúng, chúng ngây thơ tới mức nghĩ rằng mình sẽ quy thuận tử địch của Tây Hạ nên không thèm đề phòng.
Tuyết ngừng rơi, mặt trời chiếu lên mặt đất vẫn lạnh thấu xương, dưới chân là Hoàng Hà đã đóng băng, hôm qua cho người kiểm tra, gió lạnh làm con sông đông cứng có thể hành quân qua, phóng mắt nhìn tới quân Tống ở đối diện đã giàn trận mà khôn phải trốn sau tường cao run cầm cập.
Ủy Ca Ninh Lệnh thấy máu toàn thân sôi lên, không hề thấy lạnh, vì tác chiến, ông ta cởi áo choàng lông, dưới khải giáp chỉ có áo gai mỏng, dù vậy vẫn nòng bừng bừng.
Quân đội của Tiêu Đả Hổ phải năm ngày nữa mới tới còn ông ta thì đã không đợi được nữa rồi, thời tiết ngày càng lạnh ép ông ta phải tấn công sớm, hơn nữa ông ta chẳng tin người Liêu thực lòng muốn giúp mình.
Đàm Uy đứng ở phía đối diện hoang mang nhìn người Tây Hạ, hắn không hiểu vì sao đám tàn binh này dám mưu đồ với thành Hà Khúc, sự khiêu chiến này khiến hắn lạ lẫm.
Thành Hà Khúc cho dù vào lúc đông quân nhất cũng không quá một vạn sáu nghìn người, bằng vào số quân đó, năm năm qua bọn họ từng đánh lui cả đợt tấn công của mười vạn liên quân Liêu, Tây Hạ.
Mấy ngày qua thám báo đã làm rõ lai lịch cũng như đánh giá sơ bộ được sự chiến đấu của đội quân này, đó là đội quân bị người Tây Hạ bỏ quên, bất kể là sĩ khí, trang bị hay là sức chiến đấu đều đã mất hết.
Khi hay tin Ủy Ca Ninh Lệnh giết chết Quách Ân, Đàm Uy thậm chí chuẩn bị sửa soạn tiếp nhận quân lệnh vượt sông để tiêu diệt đội quân này, dân tráng trong thành đã được tổ chức để tạm thời thủ thành, vậy mà người ta lại chủ động tìm tới tận cửa.
Nhìn cái giày da mới, Đàm Uy hôm nay không định chạy qua mặt băng đánh nhau với người Tây Hạ, ba trăm bốn mươi cái nỏ tám trâu này đủ ngăn cản rồi.
Thân binh nhanh chóng dựng lều bên sông, Đàm Uy nhìn hải đông thanh buồn chán bay lòng vòng trên trời rồi chui vào lòng, vừa hơ lửa vừa nghe tiếng hô hào của Ủy Ca Ninh Lệnh.
- Chúng ta bị cầm tù hơn tám năm, người thân của chúng ta ở dưới Hắc Sơn bị nô dịch, họ vốn phải là những người tôn quý nhất Tây Hạ, nhưng nay phải cầm roi đi chăn dê bò cho Một Tàng Ngoa Bàng.
- Một Tàng Ngoa Bàng muốn mượn tay người Tống giết chúng ta, ta nhổ vào. Tống cẩu muốn chúng ta đầu hàng, ta nhổ vào, chúng ta là con cháu của sói, sao có thể để lũ chó sỉ nhục.
- Vân Tranh chẳng qua là thằng nhãi con vênh váo mà thôi, y nghĩ rằng chúng ta sẽ ngoan ngoãn đầu hàng, không biết tên Hữu sương triêu thuận quân do tiên đế ban cho, thà chết chứ không hàng Tống cẩu.
Người Tây Hạ áo đơn mỏng manh, da mặt tím tái vì lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào tòa thành không lớn phía trước, cứ như nhìn miếng thịt tươi ngon, đồng thanh hô: - Giết chết Tống cẩu, bắt sống Vân Tranh!
- Nay tòa thành kia có mọi thứ chúng ta cần, đám sói non! Xông lên!
Người Tây Hạ bị Ủy Ca Ninh Lệnh kích động hú dài ồ ạt tràn tới.
Đàm Uy quá lâu rồi không thấy phương thức tấn công này, ít nhất hai năm qua không có đội quân nào chỉ có thuẫn bài đơn giản rồi ngang nhiên xông tới như vậy.
Mất một lúc Đàm Uy mới nhớ ra, đây là đội quân đã bị cầm tù mười năm, hoàn toàn xa lạ với bên ngoài.
Thám báo không ngừng báo cáo, trong chu vi năm mươi dặm chỉ có đội quân này, đến khi hải đông thanh lao xuống đất bắt thỏ thì Đàm Uy hoàn toàn yên tâm.
Quách Ân mang cho Ủy Ca Ninh Lệnh lương thực và đao thương, nhưng không mang tới áo mùa đông và vũ khí công thành, đó là chuyện duy nhất tên đó làm đúng.
Vì thế Hữu sương triều thuận quân không có bất kỳ đường lui nào nữa.
Quân Tây Hạ chạy tới nửa sông rồi mà không thấy người Tống có phản ứng, khi tưởng rừng đã người Tống sợ chết lặng thì nghe tiếng như xé giấy dầu, roạt roạt roạt, hơn ba trăm cỗ nỏ tám trâu bắn ra ào ào.
Thuẫn bài gỗ đơn giản của người Liêu vừa va chạm tức thì vỡ nát, nỏ tiễn to lớn xuyên thuẫn bài, xuyên thân thể quân tốt, liên tiếp xiên ba người mới mất đi động năng.
Người Liều hoảng hốt nằm xuống, nhìn nỏ tiễn mang theo tiếng rít kỳ quái bay qua người, biến đồng báo từ người sống sờ sờ thành đống thịt, người Tây Hạ không liều mạng xông lên mà ôm đầu nằm xuống băng giá, hận không thể đào cái hố trên mặt băng chui vào.
Ủy Ca Ninh Lệnh quên rồi, mười năm trôi qua quân ông ta không còn là hùng sư năm nào, Đại Tống cũng đã khác xưa.