Đàm Uy mồ hôi mồ kê nhễ nhại cuối cùng cũng rảnh rang uống một ngụm nước, giơ bình nước dốc nửa ngày trời không chảy ra được một giọt, bực tức đóng nắm ném vào đống lửa đợi băng tan.
Nhìn cảnh tượng ngoài thành qua lỗ xạ kích, thây chất như núi, mắt đưa tới chỗ nào cũng chỉ thấy toàn thi thể người Liêu, ba ngày trước còn nghĩ cách làm sao để Ủy Ca Ninh Lệnh tiếp tục tấn công, giờ bọn chúng lại tấn công như không thiết sống nữa.
Nhớ lại hiểm cảnh ba ngày trước Đàm Uy vẫn sởn gai ốc, hải đông thanh của mình không ngờ bị con hải đông thanh khác truy kích chạy khắp nơi, quên cả nhiệm vụ cảnh giới, nếu như khi đó mà mình tham công truy sát người Tây Hạ thì bị người Liêu đoạt thành rồi.
Người Tây Hạ đi trước nạp mạng còn người Liêu tìm cơ hội tập kích, ba mươi mấy thám báo bị người Liêu diệt sạch.
Tiếp đó Tiêu Đả Hổ tập kích không thành liền thay đổi chiến thuật, kỵ binh xuống ngựa, nhân lúc quân Tống chưa kịp ổn định liền tấn công mãnh liệt.
Ba ngày qua người Liêu tấn công không ngơi nghỉ, dù đêm xuống cũng không dừng bước tiến, giờ lại lui mất, thật là lạ.
Hệ thống phòng ngự ngoài thành bị hủy hết rồi, sông hộ thành tuy trước khi đóng băng đã bị dẫn nước đi, nhưng lòng sông trống không cũng đã bị người Liêu lấp đầy, bước tiếp theo là quân địch leo lên thành tác chiến, từ xa đã thấy xe công thanh, Đàm Uy đã chuẩn bị quyết chiến, vậy mà người Liêu lại lui mất.
Moi binh nước trong đống lửa ra, uống không sót lại chút nào, chờ đợi tin tức do thám báo gửi về.
Trời trong hết sức, mặt trời màu trắng khảm vào tấm vải xanh ngắt, nhưng mặt trời chẳng đem lại chút hơi ấm nào, gió lạnh rít gào thổi qua, thi thể dưới thành cũng chẳng bốc ra thứ mùi gì, tựa hồ mọi thứ trên thế gian đều bị đóng băng.
Hải đông thanh kêu mãi không chịu bay lên, chỉ cần nó vừa lên trời là có bốn năm con hải đông thanh khác xông tới cắn xé, Đàm Uy nhìn hải đông thanh nhà mình lông vũ tả tơi, không nỡ phái nó tiếp tục bay lên làm tai mắt nữa.
Đột nhiên trên không trung có một con hải đông thanh đang chật vật bay tới phía thành trì, sau lưng nó có năm con hải đông thanh nữa đuổi sát.
Lá cờ vàng gọi ưng dựng lên, cường nỏ cũng nhắm về phía bầu trời, Đàm Uy nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị chiêu đãi đám hải đông thanh của người Liêu trừ cắn hải đông thanh nhà mình thì không có tác dụng gì.
Nhìn con hải đông canh thu canh lao về phía lá cờ vàng, Đàm Uy thất kinh, thế này dù nó chạm đất cũng chết, cầm lấy cờ lớn phất lên, lá cờ rộng bọc lấy hải đông thanh, người hắn bị lực xung kích quá mạnh kéo đi, loạng choạng vài bước mới đứng vững, thân binh phải vội vàng tới đỡ, một con hải đông thanh mềm nhũn từ trong lá cờ rơi xuống.
Vội vàng kiểm tra đầu hải đông thanh, phát hiện nó đã gãy cổ, cũng không rõ là do va chạm quá mạnh hay là chết trước đó, đây là con hải đông thanh đầu tiên quyên mình vì nước.
Con hải đông thanh lông xơ xác ở bên kêu thê lương, Đàm Uy sợ nó cũng chết, vội sai người mang về phủ, ở đó có người huấn luyện ưng chiếu cố.
Hải đông thanh trong quân có địa vị rất cao, Đàm Uy còn lo mình vì thế mà bị trừng phạt.
Lấy quân báo buộc ở chân ra xem, Lương Tập dẫn hơn một vạn quân đóng ở Hùng Dũng trại cách đây chưa tới ba mươi dặm, đợi cơ hội tập kích người Liêu.
Người Liêu không ngốc, bọn chúng nhìn thấy hải đông thanh tới sao không đoán ra có viện quân, Đàm Uy ảo não vỗ trán, mong rằng Lương Tiếp đừng có điên mà đi tập kích Tiêu Đả Hổ, hắn ta có tới ba mươi vạn đại quân.
Hải đông thanh chính là ví dụ sống sờ sờ, trước kia đánh trận mình dựa vào thủ đoạn trinh sát của hải đông thanh, không biết đã bẫy quân Liêu bao nhiêu lần.
Người Liêu đã nhận ra tác dụng thực sự của hải đông thanh rồi, trưng thu hải đông thanh trên toàn quốc, thế là thứ ác điểu này mau chóng xuất hiện trên bầu trời Tây Kinh, mặc dù chưa thể huấn luyện làm thám tử như quân Tống, nhưng khả năng phá hoại thì kinh người. Người Liêu chỉ cần nhìn thấy hải đông thanh trên trời là thả hải đông thanh của mình ra, giết chết hải đông thanh do thám của người Tống.
Dù sao phương bắc mới là quê hương của hải đông thanh, người Tống tất nhiên chịu thua thiệt, để thêm vài năm nữa người Liêu cũng huấn luyện ra được hải đông thanh trinh sát thì phiền hà to, càng lúc Đàm Uy càng nhận ra, đây thực sự là cơ hội cuối cùng để lấy lại Yến Vân.
Tù và người Liêu ngoài thành vang lên, Đàm Uy lo lắng thò đầu ra nhìn, hai thân binh lập tức giơ thuẫn lớn che kín mít, Đàm Uy chỉ có thể nhìn qua khe hở.
Không ngoài dự liệu hai mũi nỏ tiễn cắm phập vào thuẫn, đuôi nỏ vẫn rung rung, thân binh không thèm nhìn, thả ngay tạc đạn xuống, trong đống thi thể bỗng nhiên có tám người nhảy dựng lên chạy thục mạng, đều là đám tử sĩ âm thầm mai phục.
Nỏ tám trâu giết được bốn tên, những tên còn lại thoắt ẩn thoắt hiện trên hoang nguyên.
Tử sĩ đáng lẽ không dễ dàng bị tạc đạn dọa sợ như vậy, người Liêu đã rất quen thuộc với thuốc nổ rồi, chỉ cần nằm sát mặt đất, không bị tạc đạn ném trúng người thì uy hiếp không lớn.
Lại lần nữa có tiếng tù và, lần này Đàm Uy nghe rất rõ ràng, đó là tín hiệu thu quân, rõ ràng Tiêu Đả Hổ biết có viện binh tới, địa hình bất lợi ở đây khiến người Liêu khó triển khai quân được.
Bình nguyên thẳng cánh cò bay vốn là chiến trường người Liêu thích nhất, kỵ binh xung phong đánh đâu thắng đó, chỉ tiếc khi thuốc nổ xuất hiện, uy lực cùng tiếng nổ của nó ảnh hưởng quá lớn tới chiến mã, khi hàng loạn tạc đạn ném ra, dù là con ngựa nghe lới nhất cũng ra sức chạy về phía không có tiếng nổ, mà thường nơi đó có bộ binh hạng nặng của quân Tống chờ đợi.
Đây là bi ai của kỵ binh từng vô địch một thời.
Quân Tống ở trên thành đổ nước xuống chân thành, đội hỏa long cũng phun đều nước ra bốn năm trược, như thế những kẻ mai phục sẽ chết hết, thi thể đóng băng tránh được dịch bệnh.
Thám báo cuối cùng cũng lạc đác từ phương xa trở về, bọn họ đều rất cẩn thận, mấy hôm trước bị đám tử sĩ đóng giả thi thể giết cho rất thảm.
- Lương Tập ở nơi nào? Đàm Uy nghe nói Lương Tập đã không còn ở Hùng Dũng trại nữa thì đau đầu, Tiêu Đả Hổ không phải hạng tầm thường khi rút lui thế nào chẳng bố trí quân đoạn hậu:
Thám báo thấy tướng quân sắc mặt khó coi, vội nói: - Lương tướng quân nói, đại soái ra lệnh lấy đầu của Ủy Ca Ninh Lệnh về nên đi tìm rồi. Nói tới đó chỉ về phía đông: - Quân Tây Hạ đã rời Hoàng Hà, chưa đi hẳn mà đóng quân phía sau Nam Sơn tương đối ấm áp.
Đối diện với người Liêu hung hãn, Đàm Uy gần như quên đội quân gần như chỉ có thể dùng làm tử sĩ này, giờ nghe nói bọn chúng tổn thất nặng nề mà không rời đi, rất lo đây là cạm bẫy do Tiêu Hỏa Nhi bố trí.
Ủy Ca Ninh Lệnh giết Quách Ân, về mặt lý lẽ không đủ vững, dù là giết cũng không cần dùng khốc hình ngũ mã phân thây, lại còn treo xác lên cửa doanh, đội quân lạc hậu ốm yếu đó lúc này dưỡng sức mới là quan trọng nhất, không thể vô duyên vô cớ chuốc thêm cường địch, đây không phải hành vi của bậc trí giả.
Huống hồ quân Ủy Ca Ninh Lệnh còn thiếu cái ăn cái mặc, quân lương binh khí trước đó Quách Ân điều đi chính là từ thành Hà Khúc nên Đàm Uy biết rất rõ bọn chúng không có áo bông.
Mùa đông ở hoang nguyên đất Sóc không phải dựa vào thân thể cường hãn mà chịu được, dùy khỏe tới mấy qua một đêm không có áo ấm lửa sưởi sẽ thành tảng đá, đáng sợ nhất không phải là cái lạnh, mà là gió.
Đàm Uy không hiểu vì sao đại soái lại phái tên ngốc Lương Tập tới, Ngô Kiệt, Khương Triết mới là nhân tuyển cầm quân tốt nhất, vì sao gửi mỗi Lương Tập, để cái bẫy rõ ràng như thế cũng đâm đầu vào.