Ủy Ca Ninh Lệnh cười vỗ vỗ khuôn mặt bị gió lạnh cắt cho thê thảm của Trương Hạ: - Trước tiên cứ chiếm lấy Ninh Biên thành, kiếm chỗ cho huynh đệ tránh rét ho huynh đệ đã. Đám nhãi con nghe đây, mang hết sức lực ra, vào thành không cần phong đao.
Trăng lạnh như cái xoong treo trên thành Ninh Viễn, tường thành chỉ có từng đống lửa chập chờn như lửa ma chơi, một đám người Liêu xoa tay dậm chân vây quanh đống lửa hít hà sưởi ấm, thời tiết thế này dù có lửa cũng chẳng làm người ta dễ chịu hơn là bao.
Đằng xa có tiếng chó sói tru, người Liêu chẳng bận tâm, đám sói đói chỉ có thể dùng tiếng hú phát tiết bẫn mãn của mình.
Cứ tới mùa đông là đám sói hoang sẽ tới gần nơi con người cư ngụ kiếm cái ăn, bọn chúng thường đi thành từng đàn lớn, vô cùng đáng sợ, vì thế không có thám báo nào dám ra ngoài trong thời tiết này, nhất là vào đêm khuya, vì thế bọn họ không biết có dưới chân thành có năm trăm người Tây Hạ mặc áo lông cừu gần như hòa mình vào đất tuyết, leo lên tường thành.
Ủy Ca Ninh Lệnh đâm đoản mâu vào khe hở của tướng thành, đu người lên, đợi đứng vững lại rút ra thanh đoản mâu nữa đâm mạnh vào cái lỗ khá sâu.
Thành Ninh Viễn cũng giống như các tòa thành khác ở thảo nguyên, trải qua mưa gió vùi dập, tường thành loang lổ như khuôn mặt cười già.
Một con chim nhỏ làm tổ trong hốc kinh hãi vỗ cánh định bay ra, nhưng có bàn tay lớn tóm lấy, đầu nó bị đưa vào cái mồm lớn cắt đứt cổ, bị đại hán tham lam hút sạch số máu không nhiều.
Đã tới đoạn cuối cùng rồi, Ủy Ca Ninh Lệnh bám tay vào gờ tường, thân hình nhẹ nhàng vượt qua ụ thành không một tiếng động, rút đao lom khom tới bên đám người Liêu đang sưởi ẩm, đến khi một cái đầu rơi xuống đống lửa đám người Liêu nửa tỉnh nửa ngủ mới thất kinh đứng lên, chưa kịp kêu một tiếng bị người Tây Hạ bẻ gãy cổ.
Ủy Ca Ninh Lệnh đã phán đoán đúng, tuy Tống Liêu chiến đấu sinh tử, nhưng với Ninh Biên thành mà nói, chiến tranh còn cách bọn họ quá xa, dù người Tống có đánh tới thì mục tiêu cũng là nơi trọng yếu như Tây Kinh, chứ một cái cái tòa thành nhỏ này thì chẳng ai quan tâm. Ngay Tiêu Đả Hổ cũng nghĩ vậy nên đặt quân nhu ở Ninh Biên thành, trừ khi người Tống công phá được Tây Kinh, nếu không chẳng cách nào tới được Ninh Biên thành.
Cả người Tống và Tây Hạ đều đã bỏ xót đội quân lạc hậu với thời đại này.
Người giữ Ninh Biên thành là Tiêu Thống, tiểu nhi tử của Tiêu Đả Hổ, Tiêu Đả Hổ rất yêu thương đứa con này, cho nên mới điều tới thủ thành, chỉ để kiếm chiến công.
Tiêu Thống tuy văn tài hơn người nhưng lại không thông chuyện quân sự, giao hết công việc cho bộ tướng, cả ngày chỉ nhàn nhã ngâm thơ làm phú.
Trên làm sao thì dưới học vậy, phó tướng nhìn lương thảo chất cao như núi chỉ nghĩ cách làm sao lấy được thật nhiều, chuyện thành phòng lơ là, quân sĩ không ai quản thúc càng chỉ biết ăn với ngủ.
Năm trăm con sói dữ leo lên thành, ai nấy buộc cành cây vào mồm, dù chiến tử không phát ra tiếng kêu, Ủy Ca Ninh Lệnh sau khi nghe thấy mấy tiếng kêu thảm trong lòng cực lo bị người Liêu nghe thấy.
- Bác Lăng, đừng dây dưa nữa mau mở cổng thành.
Một hán tử gật đầu, nhấc chân khỏi cổ người Liêu, vẫy vẫy tay với đằng sau rồi men theo bậc thang xuống thành.
Cổng thành mở ra rất thuận lợi, Ủy Ca Ninh Lệnh lấy còi báo tin trong lòng, thổi một hồi dài, sau đó cười lớn, chỉ cần Trương Hạ suất lĩnh kỵ binh vào thành, nó coi như đã là của mình.
Tiếng cười của Ủy Ca Ninh Lệnh trong đêm truyền đi rất xa, đây chính là tín hiệu, người Tây tức thì nhổ cành cây trong miệng ra, la hét xông về phía số người Liêu còn lại.
Trương Hạ phất tay, hai nghìn năm trăm kỵ binh rầm rập xông tới, chính thức phá nát đêm khuya tĩnh lặng, đại soái nói không phong đao, mười năm bị Một Tàng Ngoa Bàng giam dữ, bao nhiêu phẫn uất bùng lên, bọn họ điên cuồng hướng tới cổng thành, khao khát cuộc chém giết đầu tiên sau bao năm.
Tiếng la hét nhốn nháo lan đi như sóng dữ, người Liêu quần áo xộc xệch từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy người Tây Hạ mặt mày hung tợi, không biết có bao nhiêu quân địch vào thành, một số hoảng loạn bỏ chạy, đám quân hầu vội vàng tổ chức đội ngũ, kháng cự yếu ớt.
Mặt trăng đã lặn, đây là thời khắc bóng đêm trước bình minh, bốn bề tối đen như mực, người Tây Hạ ném đi những bó đuốc để tránh biến mình thành mục tiêu rõ ràng, chỉ có thể dựa vào chảm giác nặng nề khi đao chém vào thịt phán đoán mình có đâm trúng địch hay không.
Người Liêu vừa mơ màng tỉnh ngủ, gân cốt mềm nhũn làm sao chống nổi quân Tây Hạ như lang như hổ, kháng cự qua loa rồi bỏ chạy.
Trương Hạ chỉ cần biết, nếu là người trước mặt mình thì ắt là kẻ địch, buông dây cương, dùng hai chân khống chế chiến mã, múa hai thanh trường đao chém tới tấp về phía trước.
Đội ngũ kỵ binh hất tung đấm đông phía trước, xé toang lỗ hổng lớn, trận hình của vội vàng lập nên của ngươi Liêu tan nát, nháo nhào lao vào những căn nhà hai bên đường né tránh kỵ binh địch, vơ đồ đạc trong phòng ném ra, kỵ sĩ liên tục ngã ngựa, nhưng chiến mã vẫn lao đi, vì mông bọn chúng đã bị chủ mình đâm cho đầm đìa máu.
Người Tây Hạ lúc này đã bất chấp sinh mạng, vì ai cũng biết hôm nay không hạ được Ninh Biên thành không chỉ mình chết, mà đồng đội ở lại cũng chết, nên dù trên người thương tích đầm đìa, vẫn cứ gào thét xông lên.
Trước mắt Trương Hạ đột nhiên sáng bừng, bấy giờ mới phát hiện mình đã đánh tan phòng tuyến người Liêu tới được đại môn phủ thành thủ rồi.
Chân trời xuất hiện tia sáng le lói, ở phía hậu viện phủ thành thủ, một viên tướng quân mặc giáp được đám thân vệ vây quanh chạy về phía tây, không cần hỏi cũng biết là Tiêu Thông, Trương Hạ không truy đuổi, liếm vết máu dính trên môi, cười lớn: - Tướng địch đã chạy, quân ta đại thắng.
Đám quân sĩ cùng hô vang: - Tướng địch đã chạy, quân ta đại thắng.
Người Liêu vốn hoang mang, nghe vậy càng không còn lòng dạ chiến đấu, thấy người Tây Hạ hò reo vang dội ở phủ thành thủ, lặng lẽ leo tường thành không quá cao bỏ trốn.
Đến khi trời sáng hẳn, bên trong thành Ninh Biên đã không còn mấy người sống nữa, Trương Hạ không nghỉ ngơi, mang thật nhiều vật tư chống lạnh chạy về phía Hà Khúc, chỉ lo đồng đội của mình bị người Tống tìm thấy.
Từ khi Quách Ân bị ngũ mã phân thây, đội quân này và người Tống đã không còn bất kỳ đường vãn hồi nào nữa, năm xưa người Tống không quyết liệt như thế, dù chết vài quan viên, vì đại thế, chúng vẫn thỏa hiệp.
Khi đó xương người Tống không cứng như bây giờ, khi đó chỉ cần tay không ngừng ra đòn, người Tống sẽ thay đổi.
Nhưng bây giờ khác rồi, Quách Ân trước khi chết còn gào thét nói ở dưới âm phủ chờ đợi bọn họ gặp kết cục thê thảm nhất.
Tiêu Thống được đám thân binh liều mạng bảo vệ chạy mất, năm ngày sau Tiêu Đả Hổ sẽ biết mình thiếu chút nữa giết chết đứa con cưng.
Ủy Ca Ninh Lệnh như không nghe thấy những tiếng phụ nhân khóc lóc kêu gào thảm thiết, dẫn thân vệ rời khỏi một cái viện tử, đó vốn là nơi ở của Tiêu Thống.
Chiến sự còn chưa kết thúc, trong thành vẫn có một bộ phận người Liêu ẩn nấp ở những chỗ bí mật, thi thoảng xông ra ám sát, dù nguy cơ trùng trùng, Ủy Ca Ninh Lệnh không ước thúc thủ hạ nữa, để mặc họ phát tiết thú dục trong người.
Mình nợ họ quá nhiều, đây coi như chút bồi thường nho nhỏ.
Thế nhưng có được Ninh Biên thành chỉ là khỏi bị chết lạnh thôi, con đường tiếp tới càng khó đi, biên cảnh Liêu, Tây Hạ chiến loạn liên miên, mục dân gần như đã bỏ đi hết, nói cách khác nơi này không có điều kiện nuôi sống gần hai vạn người bọn họ...