Vân Tranh đã tới thành Hà Khúc, y nhận được quân lệnh ở Đông Kinh, yêu cầu nhanh chóng đánh chiếm Tây Kinh, đột phá phòng tuyến của Tiêu Đả Hổ, hoàn thành sách lược bao vây. Hành động chậm chạp của y ở Nhạn Môn Quan làm đám người trong kinh mất hết kiên nhẫn, tấu chương đàn hặc y sợ địch không dám đánh ngày một nhiều, chuyện Phùng An tất nhiên không thể che dấu, đám Bàng Tịch bị chỉ trích nặng nề, áp lực này dồn chiến tướng sĩ ở tiền tuyến.
Lương Tập đã tới thành Hà Khúc trước một bước, đón Vân Tranh vào thành áy náy nới: - Đại soái, mạt tướng vô dụng, Ủy Ca Ninh Lệnh biến mất rồi, tìm khắp chu vi năm mươi dặm không thấy đâu.
Vân Tranh vỗ vai hắn: - Dù chạy tới đâu thì kết cục của ông ta cũng chỉ là diệt vong thôi, ta sẽ sai người đi tìm, ngươi đợi chấp hành là được, không cần buồn, đi nghỉ đi.
Lương Tập gật mạnh đầu rời đi, mấy ngày liên tiếp không ngủ làm hắn kệt sức rồi.
Trần Lâm như bóng ma xuất hiện bên cạnh, mở miệng nói luôn: - Kẻ này không đủ tài cầm quân, Vân hầu vì sao luôn giao cho hắn đảm nhận trọng trách.
- Đột phá Đại Lý chính là do hắn làm, vì sao ông coi thường hắn?
Trần Lâm nhếch môi: - Theo lão phu biết đó là do Đại tướng quân tự mình lập mưu, ngay cả mỗi ngày lập doanh ở đâu, hành quân bao nhiêu đều quy định chặt chẽ, trong tình huống đó chỉ cần làm theo kế hoạch, bất kể phái ai đi cũng có thể hoàn thành sứ mạng.
Vân Tranh cười: - Ông nói đúng rồi, hắn thành công vì chấp hành chính xác mệnh lệnh của ta đưa ra, người như vậy giờ càng ngày càng ít, ông bảo ta không hắn thì tin ai.
Trần Lâm tức thì á khẩu.
Đến chập tối Vân Tranh mệnh lệnh cho thám báo lên những chỗ cao nhất xung quanh thành Hà Khúc, chỉ cần phát hiện ra chỗ nào có khói là nhanh chóng báo tin, nơi nào có khỏi thì hẳn nơi đó có người Tây Hạ ẩn thân.
Hai ngày sau thám báo phát hiện có khói nhạt bốc lên ở Si Minh sơn, Lương Tập nghiến răng tập hợp một vạn quân rời thành.
Khi Vân Tranh dẫn hậu quân tiếp ứng tới nơi thì bốn bề im phăng phắc, chẳng có vẻ gì là có chiến đấu.
Lương Tập tới báo: - Đại soái, khi mạt tướng tới nơi phát hiện người Tây Hạ mặc áo quần mỏng manh trốn trong hầm, đã chết nhiều lắm rồi, thế là vì bớt việc, mạt tướng chôn luôn số còn lại.
- Ủy Ca Ninh Lệnh và Trương Hạ đâu? Vân Tranh gật đầu, chỉ hỏi:
- Mạt tướng tra khảo mấy người Tây Hạ, nghe bọn chúng nói Ủy Ca Ninh Lệnh dẫn ba nghìn người đi tới thành Ninh Biên.
- Thành Ninh Biên à, thú vị đây! Vân Tranh cười lớn, sau đó nói với Lương Tập: - Chuyện này tạm thời như thế đã, không cần quan tâm nữa, chúng ta phải đi Tây Kinh thôi, Chủng Ngạc tới rồi.
Lương Tập mừng lắm: - Vậy thì kỵ binh của Phú Bật cũng tới rồi chứ, có số kỵ binh này, chúng ta sẽ tung hoành thảo nguyên.
- Kỵ binh thì tới rồi, nhưng thống lĩnh kỵ binh là Triệu Phu, lực lượng này không trực tiếp giao cho ta.
- Đại soái, sao lại thế?
Vân Tranh đấm vai Lương Tập một cái: - Làm tướng quân tới biên quan đánh trận đều thế cả, không chỉ ta, nhìn Ủy Ca Ninh Lệnh, nhìn Tiêu Đả Hổ xem, trên cổ trên chân bọn họ đều đeo xích, có ai được thoải mái làm theo ý mình. Phải rồi, khi gặp Trần Lâm thì đừng có nói là ngươi đã chôn sống hết, nói là một bộ phận chiến tử, một bộ phận theo Ủy Ca Ninh Lệnh trốn sâu vào trong thảo nguyên.
- Mạt tướng hiểu.
Trần Lâm không hỏi Vân Tranh người Tây Hạ đi đâu, càng không hỏi vì sao cuộc đại chiến với hai vạn người mà không có tù binh, mặc dù lời Lương Tập có vấn đề, nhưng ông ta không cho rằng Lương Tập dám báo cáo giả chiến công, hơn nữa ông ta còn có chuyện cấp thiết hơn.
Hiện nay quân nhu của Hà Thanh quân, Kim Túc quân của nước Liêu đều ở thành Biên đã lọt vào tay Ủy Ca Ninh Lệnh, cho nên hai đội quân này chỉ còn cách bỏ biên cảnh Tây Hạ, quay sang hợp binh với Tiêu Đả Hổ, đối phó với quân Tống.
Trần Lâm cho rằng đây không phải hoàn cảnh tốt, điều này tức là người Tây Hạ có thể đột phá biên cảnh xuất hiện ở nước Liêu bất kỳ lúc nào, nếu bọn họ muôn không còn mối lo về sau thì phải đánh hạ được Tây Kinh, chuyện này cũng phù hợp với yêu cầu của triều đình.
Lần này Vân Tranh không phản đối kiến nghị của Trần Lâm, hạ lệnh nghỉ ngơi ba ngày sau đó toàn quân sẽ thẳng tiến tới Tây Kinh.
Cùng lúc đó có tin báo về, quân tiên phong của Lang Thản cuối cùng cũng đã chạm trán với quân đội của Tiêu Đả Hổ ở Hỏa Thiêu sơn, hai đội quân đều không có chuẩn bị, sau một hồi kịch chiến nhanh chóng tách nhau ra.
Do kỵ thuật không tin, chiến mã của quân Tống tổn thất kinh người, cuối cùng không còn cách nào khác phải rút quân lên núi cố thủ, đồng thời gửi thư cầu viện. Còn quân Liêu đánh lên núi gặp phải sự kháng cự quyết liệt, sợ quân Tống chó cùng rứt dậu, nên chỉ dám bao vây, hai bên cùng cắm trại dưới Bạch Đăng Sơn tạo thành cục diện giằng co.
Bạch Đăng Sơn là vùng đất kiêu ngạo của người Liêu, Tiêu Đả Hổ cho rằng quân đội Vân Tranh tới vùng đất bị nguyền rủa này sẽ đại bại, bởi thế dùng sách lược cũ lao sư viễn chinh, không tấn công Lang Thản.
Trần Lâm sau khi nghe nói Lang Thản bị bao vây Bạch Đăng Sơn, lần đầu tiên khuyên Vân Tranh không mạo hiểm tiến quân, tránh trúng quỷ kế của người Liêu.
Đối với lão thái giam luôn thích chõ mồm vào mọi việc này Vân Tranh lờ đi lâu rồi, vẫn ra lệnh cho Lý Đông Sở tiến quân Bạch Đăng Sơn.
Hán cao tổ Lưu Bang từng suất lĩnh ba mươi vạn đại quân, xuất chinh Hung Nô, đồng thời trấn áp Hàn Tín vương phản loạn, đi theo là những danh tướng như Phàn Khoái, Hàn Anh, Chu Bột … Đại quân đánh đâu thắng đó, nhất là trận Đồng Đê, quân của Hàn Tín vương bị thiệt hại nặng nề, đại tướng quân Vương Hỉ bị quân Hán chặt đầu, Hàn Tín vương trọng thương, dẫn tàn binh bỏ chạy sang nương nhờ Hung Nô.
Quân Hán thừa thắng truy kích, đánh bại liên quân Hàn Tín vương và Hung Nô, Hung Nô lần nữa tập kết binh lực ở tây bắc, bị kỵ binh quân Hán đánh lui.
Do liên tiếp chiến thắng đại nên quân Hán sinh ra lơ là khinh địch, khi Lưu Bang tới Tấn Dương nghe nói Hung Nô trú binh ở đại cốc, phái trinh sát đi thăm dò hư thực, đối phương đem tinh nhuệ dấu đi, để binh sĩ già yếu và gia súc còm cõi ở ngoài.
Lưu Bang mắc bẫy, bất chấp mưu sĩ khuyên can, nóng lòng tiến quân mà không đợi bộ binh tới đủ, bị hơn bốn mươi vạn quân Hung Nô vây kín, đành phải chạy lên trên Bạch Đăng sơn, Hung Nô một mặt vây núi, đồng thời chặn đánh bộ binh khiến quân Hán trong không có lương thảo, ngoài không có viện binh.
Quân Hán nhiều lần đột vây thất bại, lúc đó lại đang giữa mùa đông, quân sĩ bị lạnh tổn thất tai hai ba phần mười, nhờ có tướng sĩ trung thành hết lòng chiến đấu, nên Hung Nô bao vây bảy ngày không chiếm lĩnh được Bạch Đăng sơn, cả hai bên tổn thất nặng nề.
Lúc đó nhà Hán đang hồi cực thịnh, phía Hung Nô cũng có người sợ nếu giết Lưu Bang, sẽ bị quân Hán điên cuồng báo thù, thêm vào quân Hàn Tín vương vốn có ước hẹn hội binh lại không tới đúng lúc, lo kẻ này ở ngoài đợi hai bên đánh nhau làm ngư ông đắc lợi, nhiều người có ý muốn thả cho Lưu Bang đi.
Bởi vậy nhân một hôm trời có sương mù lớn, quân Hán biết đây là cơ hội cuối cùng dốc sức đánh ra, quân Hung Nô không thống nhất, có ý mở đường cho quân Hàn chạy, cuối cùng tổn thất lớn mới đưa được Lưu Bang thoát thân.
Không chỉ Lưu Bang, lần cuối cùng Dương Vô Địch bắc chinh cũng chỉ tới Bạch Đăng Sơn thì nghe tin Tống thái tông trung tên đại bại quay về, đành rút binh tới Tây Kinh, đất đi cướp được trước đó bị người Liêu đoạt lại, cuối cùng hai cha con Dương Vô Địch bị bao vây chết ở Kim Sa Than.
Trần Lâm biết đoạn lịch sử này, Vân Tranh cũng biết, nhưng tình hình bây giờ khác hẳn rồi, năm xưa Lưu Bang trong tình huống thiếu thốn còn thủ được bảy ngày, bây giờ Lang Thản được vũ trang tới tận răng chẳng lẽ lại thua quân Hán năm xưa?