Quách Huân vốn là tên mã tặc lưu lãng ở Tây hà, khi Lý Đông Sở tiễu phỉ bắt được, phát hiện kỵ thuật của hắn không ai trong quân bì được, cho nên tha chết, giữ lại trong quân phục vụ, hiện giờ hắn đã thành chỉ huy đội kỵ binh nghìn người.
Quách Huân hai chân khẽ kẹp bụng ngựa, chiến mã phì mũi một cái, bắt đầu dần dần chuyển từ trạng thái đi bộ sang tung vó thỏa sức chạy, sau lưng hắn mấy trăm kỵ binh bám sát, từ tiếng lọc cọc dần biến thành sấm rền đinh tai nhức óc.
- Giết hết Khiết Đan cẩu, bắt sống Tiêu Đả Hổ. Kỵ binh phía sau hô theo, mặc dù bị tiếng vó ngựa nhấn chìm bọn họ vẫn hô vang không dứt, lúc này hô khẩu hiệu là để lấy thêm dũng khí cho bản thân.
Thương trận của người Liêu đã được tổ chức xong, nhưng không được chặt chẽ lắm, trận mưa tên vừa nãy đã lấy đi không ít quân Liêu, đây chẳng qua chỉ là một quan ải, binh sĩ không phải là tinh nhuệ, Tiêu Đả Hổ muốn dựa vào đó đánh lừa người Tống, cho rằng sức chiến đấu của quân Liêu rất thấp, mới trộn lẫn tân binh vào. Mục đích tất nhiên là muốn lừa càng nhiều quân Tống lún sâu vào trận địa càng tốt, chỉ là sức chiến đấu quá chênh lệnh, đội quân hỗn tạp này không gây bất kỳ được thiệt hại nào.
Quách Huân xoay tròn trảm mã đao chém xuống, chặt đứt mấy thanh trường thương thưa thớt, không đợi đám thương thủ kịp né tránh, vó ngựa đã dẫm lên người chúng, tiếp đó là tiếng xương vỡ nát khiến người ta ê răng.
Phòng tuyến thương thủ bị phá nát quá dễ dàng, kỵ binh quân Tống như hung thần xuất hiện trước mặt, đao thuẫn thủ la hét quay đầu bỏ chạy.
Thế Lý Một Lý quát ngăn không ích gì, liên tục có người vứt vũ khí bỏ chạy, phần lớn chính là đám tân binh lúc nãy còn vô cùng hăng máu, hắn giữ chặt thuẫn cắn răng nhìn kỵ binh quân Tống xông tới, biết rằng nhiệm vụ của kỵ binh là xung phá trận hình chứ không phải truy sát vài tên sĩ tốt.
Lách mình né tránh một nhát đao, Thế Lý Một Lý tung người lao vào ôm người tên kỵ binh người Tống, kỵ binh trọng giáp được buộc chặt vào ngựa, thế nên cả người lẫn ngựa đều ngã vật xuống, kỵ sĩ như con rùa bị lật ngửa không bò dậy nổi.
Thế Lý Một Lý cười gằn đắc thắng, lách đao vào cổ kỵ sĩ thì một quả chùy xích từ phía sau lướt tới, tức thì cả đầu vỡ toác như dưa hấu.
Tận mắt nhìn cái chết cực thảm của Thế Lý Một Lý, Hi Lạp Mộc Luân ném đao đi, ôm thuẫn bại của gia gia tặng ra sức chạy lên đồi, lúc này hắn chẳng muốn lập công dựng nghiệp nữa, không muốn làm kỵ binh gì nữa, chỉ muốn về cái sơn cốc nhỏ, ngày ngày cùng gia gia đi chăn dê.
Sau khi kỵ binh hạng nặng mở đường sẽ là khinh kỵ bám theo, tạc đạn nổ vang ở Dã Hổ khẩu, điều này đánh dấu doanh trại đầu tiên của quân Liêu bị đột phá.
Cách đó ba mươi dặm, Lang Thản nhìn khói bốc lên, nhổ cỏ trong miệng ra: - Viện quân của đại soái tới rồi, chúng ta chuẩn bị đột kích xuống, để người cho người Liêu biết chúng ta vẫn ở trong vòng vây.
Cát Thiên Phương lấy tấm vải xanh che mặt, giọng ồm ồm: - Hi vọng Tiêu Đả Hổ đừng rút lui, nếu đại soái cũng vào trong vòng vây của hắn thì nước Liêu từ trên xuống dưới mừng phát cuồng.
- Nói linh tinh, đại soái mà bị bao vây, bất kể thật giả sĩ khí quân ta sẽ sụt giảm nghiêm trọng lúc đó còn đánh gì nữa. Còn không mau đi đi, Lý Đông Sở tới rồi.
Cát Thiên Phương ngạc nhiên: - Không phải hắn thủ Nhạn Môn Quan sao?
Lang Thản cười nhạt: - Người định đoạt nơi này là đại soái, làm gì có chuyện để hắn trấn giữ đường lui của chúng ta, nếu thế huynh đệ nào yên tâm đánh trận được.
Chiến trường là nơi nhỏ một sợi tóc chấn động toàn thân, Lý Đông Sở tấn công, Lan Thản đột vây, ý đồ rất rõ ràng.
Tiêu Đả Hổ ngay lập tức điều binh tới phía Dã Hổ khâu lấp lỗ hổng, cùng lúc đó từ ba mặt chèn ép không gian của Lang Thản, muốn dùng hiểm cảnh của Lang Thản để ép Vân Tranh lún sâu vào vòng vây này.
Dã Hổ khâu đã thất thủ, quân Tống tiến công cực kỳ dũng mãnh, ba ngày trước Lý Đông Sở gần như phá được phòng tuyến cuối cùng, nếu như không có toàn phong pháo của người Liêu ra uy, giết tiền quân của Bạch Mã quân, nói không chừng lúc này Lý Đông Sở và Lang Thản đã hội quân ở Thủy Tuyền rồi.
Người Liêu vòng qua Bạch Đăng sơn, chặn đường lui của Lý Đông Sở, khi Lý Đông Sở phát hiện mình cũng bị rơi vào vòng vây lập tức rút tới Hỏa Thiêu sơn cách Bạch Đăng sơn ba mươi dặm, người Liêu không buông tha, ùn ùn kéo tới, bao vây cả Lý Đông Sở.
Thế là đã có hai đội quân Tống tới Tây Kinh rơi vào vòng vây, ý đồ chia nhỏ quân Tống để tiêu diệt đã quá rõ ràng.
Vân Tranh đặt bút đỏ xuống, ngón tay day huyệt trên mắt, đầu mệt mỏi dựa vào lưng ghế, hỏi Tô Tuân: - Quân của Ngô Kiệt tới đâu rồi, nếu bọn họ chưa vòng qua Trường Thành tới Phụng Nghĩa coi như hắn thất chức.
Tô Tuân không suy nghĩ đáp ngay: - Bọn họ đã tới Tiêu Sơn phía bắc Đông Kinh, vì che dấu hành tung nên phải phái rất nhiều thám báo dò đường, nên tốc độ khá chậm, có điều hôm nay hẳn là đã vòng qua Trường Thanh tiến quân hướng về Bạch Đăng sơn.
Vân Tranh nhắm mắt nói: - Nếu Triệu Phu còn ở một dải Thương Đầu hà thì không cần nhiều lời nữa, phái quan quân pháp tới doanh của hắn, mang đầu về cho ta.
- Triệu Phu đã tới Tả Vân, đang theo quân lệnh của Đại tướng quân tiến về phía tây Hỏa Thiêu sơn..
Vân Tranh nghe thấy người trả lời là Trần Lâm nói tiếp: - Lần sau quân báo của hắn không gửi tới soái trướng của ta, ta vẫn chặt đầu hắn.
Trần Lâm cười khan chắp tay xin lỗi, đồng thời đảm bảo sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.
Tô Tuân trầm ngâm: - Đại soái, lương thực của Vương An Thạch không còn nhiều, theo như tính toán số lương thực còn lại không thể nuôi được mười vạn lưu dân. Vì thế ông ta muốn đem tám vạn trai tráng đưa vào sương quân, đã rời Nhạn Môn Quan tới Sóc Châu, tiền đội đã tới Sóc châu rồi.
Vân Tranh thở dài: - Nhạn Môn Quan lương thực chất cao như núi còn không nuôi được thì nơi nào nuôi nổi? Ông ta đưa người tới chỗ ta, có phải mong ta phái họ lên chiến trường, cuối cùng chết sạch hay không?
- Tính toán hay lắm, như thế dù ta đại thắng thì công không đủ tội, thiên hạ tuy lớn không có chỗ cắm dùi cho ta nữa.
Trần Lâm sắc mặt ảm đạm, ông ta không chỉ một lần dâng tấu lên kinh sư, nói ra những khó khăn mà Vân Tranh phải đối diện, nhưng đám người ở Đông Kinh lờ đi, vẫn theo kế hoạch định sẵn mà làm: - Vương An Thạch đích thân dẫn trai tráng tới …
Vân Tranh nhìn Tô Tuân, chỉ biết thở dài: - Giỏi lắm, các ngươi dùng cả tính mạng ra uy hiếp ta, năm xưa Bao Chửng cũng thế, nay Vương An Thanh cược cả mạng của mình vào, chẳng trách mà ông ta chẳng phản đối ta điều Lý Đông Sở khỏi Nhạn Môn Quan, có tám vạn cái gánh nặng này thì ta làm gì có đường lui.
Tô Tuân đứng lên đi qua đi lại, ông ta không thể chỉ trích người trong triều, việc duy nhất ông ta có thể làm là binh tới tướng ngăn: - Đại soái, kế sách bây giờ chỉ có cách tốc chiến tốc thắng ở Tây Kinh, giải quyết Tiêu Đả Hổ xong mới có khả năng kiếm đủ lương thực cho tám vạn người này.
- Thức ăn là thứ người này ăn một miếng thì người kia phải bớt một miếng, thế này không biết chúng ta phải đồ sát bao nhiêu người, không biết là kẻ nào tạo nghiệt.
Nghe lời này từ miệng một thái giám, thủ lĩnh mật thám, Vân Tranh hơi ngạc nhiên, đứng lên đi ra chậu lửa hơ tay: - Ông nghĩ ba mươi vạn quân Tiêu Đả Hổ là do bùn nặn thành à, tới giờ ta chưa biết lấy gì ứng phó với Hà Thanh quân và Kim Túc quân từ biên cảnh Tây Hạ điều về đây. Hai đội quân này không tầm thường, thống soái đều là quỷ nô tướng quân của bì thất quân, nhất là chủ tướng Hà Thanh quân, xạ thuật đã đạt tới trình độ của xạ điêu thủ, công phu liên châu tiễn đệ nhất thiên hạ.