Trí Tuệ Đại Tống

Lúc này Vân Tranh chỉ còn cách Bạch Đăng Sơn hai mươi dặm, kỵ binh tiền quân đang chém giết tưng bừng, dò cách chiến trường khá xa, vẫn nghe thấy tiếng gầm vang của Hàm Ngưu, ở trên chiến trường, hét to cũng là thứ vũ khí, ví dụ như Trương Phi.

Xem ra Hàm Ngưu gặp phải cản trở rồi.

Hầu Tử thấy Vân Tranh đứng dậy liền chỉ lá cờ đỏ về phía trước phất ba lần, lệnh trung quân tiến lên tham ba dặm.

Ngoài ba dặm có thể thấy được Hàm Ngưu và Lương Tập ra sức chiến đấu, tiếng hò hét rung trời, cờ của Tiêu Đả Hổ bay phất phới, chẳng trách chiến đấu gian nan như vậy.

Hai quân cách nhau ba lần tên bắn, tức là cự ly ai cũng nghĩ là an toàn vì nằm ngoài tầm bắn của nỏ tám trâu.

Nhưng Vân Tranh không nghĩ như thế, trước khi hỏa pháo xuất hiện thì an toàn thật, nhưng hiện giờ đây đúng là khoảng cách mà pháo thủ thích nhất, là thích nhất, không phải một trong.

Đại báo được bảo vệ cực tốt ở trung quân của Vân Tranh, hàng ngày có người chuyên môn lau chùi, còn sạch hơn cái bàn ăn của Vân Tranh. Tất nhiên là Vân Tranh phải hạ quân lệnh thì đại pháo mới được chiếu cố như thế, chứ trong bọn họ, ba cái cục nợ vô dụng này đáng ném xuống sông.


Lên chiến trường là Vân Tranh và Trần Lâm tách ra, theo quân luật hai thống soái tối cao không được xuất hiện cùng một chỗ, đó là vì đề phòng một người gặp xui xẻo, người kia có thể nhanh chóng cầm quân chiến đấu. Đây là điều quan trọng, cho nên dù Trần Lâm có hận không thể suốt ngày buộc Vân Tranh bên mình cũng phải lùi xuống hậu quân theo dõi tình hình, hoàng đế chết trên chiến trường không chỉ có một vị, huống hồ là Đại tướng quân.

Tiêu Đả Hổ cũng đã nhìn thấy cờ soái của Vân Tranh, ra lệnh một tiếng, trên chiến trường vang lên tiếng chiêng la chói tai, trống tiến quân, chiêng thu quân, đó là quân lệnh thông thường trên chiến trường, kỵ binh nước Liêu quay đầu chia ra hướng về hai bên bản trận.

Hàm Ngưu và Lương Tập vừa rồi gặp cản trở đang nóng máu truy kích, nhìn thấy cung tiễn thủ của người Liêu đã dàn trận đón lõng, đành hậm hực quay về.

Đại soái đã dặn kỹ rồi, không được làm bừa, nếu không kẻ đặt bẫy lại sa bẫy.

Vân Tranh lên trận là vì muốn xác nhận xem Tiêu Đả Hổ có thực sự ở đây hay không, chứ không phải là có hịch văn gì muốn truyền đạt gì với nước Liêu, nếu làm thế, hai quân biến thành hai đám phụ nhân chửi nhau mất.

Ba cỗ pháo đã vào trận địa, thuốc nổ và đạn đã chuẩn bị xong, Vân Tranh được được thân binh lập tường thuẫn hộ vệ xuất hiện ở tiền phương, cờ vừa cắm xuống, tức thì bốn phía vang lên tiếng reo hò như sóng gầm. Đây là lần đầu tiên quân tốt nhìn thấy chủ soái đứng ở trước bọn họ trên chiến trường.

Một viên tham quân trẻ kích động vẫy lá cờ soái nhỏ thúc ngựa chạy về phía trận địa người Liêu, đại soái muốn quát mắng tướng địch trên trận, cảnh tượng này nhất định sẽ xuất hiện trong miệng những người thuyết thư, trước kia chỉ được nghe kể thôi, chưa bao giờ nhìn thấy, làm sao không kích động, còn về phần đại soái có bị người Liêu bắn chết hay không thì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.

Trong tiếng reo hò vang dội, sĩ khí quân Tống tăng lên vùn vụt, Tôn Tiết như ăn trộm đi tới bên cạnh Vân Tranh nói nhỏ: - Tướng chủ, nếu Tiêu Đả Hổ lên trước trận, thuộc hạ ba thành nắm chắc giết được hắn.

Vân Tranh không thể đòi hỏi cao hơn, đại pháo chứ có phải súng bắn tỉa đâu: - Không bắn chết được Tiêu Đả Hổ cũng không sao, ta chỉ định thử pháo thôi, tìm mãi không có được bia thích hợp, dù sao bắn một phát mất tới hơn năm quan tiền, ngươi cứ yên tâm mà bắn đi, chỉ cần nòng pháo không vỡ coi như là ngươi đã lập công.

Diêm vương rộng lượng như thế, nhưng tiểu quỷ thì cực kỳ khó dây, ví như Hầu Tử, kéo Tôn Tiết qua một bên: - Đại soái vì sáng tạo cơ hội cho ngươi mà chịu nguy hiểm, ngươi thấy chủ soái nhà ai chạy lên đầu trận chưa? Cho nên ngươi chỉ được thành công không được phép thất bại.

Giữa trời lạnh đầu Tôn Tiết nóng như bánh bao vừa hấp xong, nắm chặt tay nói: - Tiêu Đả Hổ không chết thì ta chết.

Hầu Tử không có ý đó, hết cả hồn: - Không nghiêm trọng như thế, ý ta là ngươi chú tâm chút, đừng để làm mất nhuệ khí, ai bảo ngươi chết chứ!


Khi Hầu Tử và Tôn Tiết nói chuyện với nhau thì viên tham quân trẻ quay về, mặt đầy kích động, Vân Tranh ngạc nhiên là hắn chưa bị người Liêu bắn chết, xem ra Tiêu Đả Hổ là người quy củ, chứ không xấu xa như Vân Tranh nghĩ.

- Bẩm đại soái, Tiêu Đả Hổ cuồng ngạo vỗ lễ, dám từ chối lên trận đối thoại với đại soái, chỉ nói đã gặp nhau bằng binh đao rồi thì nhiều lời vô ích. Tham quân tiền quân thân phận thấp, thường ngày không thể gặp được Vân Tranh, cho nên kích động không thôi, nói chuyện cũng hơi lắp bắp:

Người Liêu chặt đầu sư giả quân Tống, sau đó kéo thi thể không đầu đưa về, chuyện này xảy ra rất nhiều, tham quân không phải không biết, chẳng qua nhất thời máu dồn lên đầu, không ngờ tự mình đi làm việc này, còn gặp được luôn cả Tiêu Đả Hổ.

Vân Tranh cười, chỉ Tôn Tiết: - Làm không tệ, giờ ngươi báo cho hắn biết vị trí của Tiêu Đả Hổ là được.

Tham quân ù ù cạc cạc được thân binh dẫn tới chỗ pháo binh, Vân Tranh vì muốn giữ chân Tiêu Đả Hổ liền ra lệnh đánh trống, bộ binh trọng giáp của quân Tống bước chân đều tăm tắp, mỗi bước hô một tiếng, giơ trường thương dài hơn trượng chầm chậm tiến lên, cùng lúc đó kỵ binh trọng giáp cũng chầm chậm theo sau.

Vân Tranh lấy trong ống tay áo ra một cục bông, cẩn thận xé ra nhét vào tai đại thanh mã, sau đó nhét vào tai mình, cẩn thận đứng cách ba cái thứ nguy hiểm kia ba trăm bước mới yên tâm nhìn về phía cờ soái màu xanh nhạt phía đối diện.

Không phải đợi lâu, ba tiếng nổ ù ù vang lên, đó là vì tai nhét chặt bông rồi. Đại thanh mã bực mình lắc đầu, tuy âm thanh không gây tổn hại cho tai nó, nhưng ba tiếng nổ lớn khiến tim đó thoáng nảy lên ba cái.

Bốn xung quanh khẩu pháo không ít người mặt trắng bệch ngã lăn ra đất, tham quân trẻ trông có vẻ đái ra quân rồi, Hầu Tử mặt cắt không ra máu. Vân Tranh chẳng để ý tới cái khác hồi hộp nhìn ba quả đạn pháo bay lên không trung, bay không nhanh lắm, nhìn rất rõ, chẳng phải là bên này pháo nổ, rồi sau đó bên kia đạn nổ ở phía địch à? Thế nào mà bay lâu như vậy?


Ba quả đạn pháo như ba con chim, làm Vân Tranh rất bất mãn.

Kỵ binh nhẹ của Khương Triết bất ngờ từ sau kỵ binh trọng giáp xông ra, tốc độ của bọn họ rất nhanh, khoảng cách hai quân lúc này vừa vặn cho kỵ binh đạt tốc độ cao nhất khi tới chỗ quân Liêu.

Không ngờ ba quả đạn pháo bắn trúng cờ soái của Tiêu Đả Hổ, nơi đó vang lên ba tiếng nổ, cán cờ gãy bắn lên không trong khói đen. Tôn Tiết vô cùng vui sướng, vừa cười vừa đá đít chửi bới thúc pháo binh nhanh chóng lau ống pháo, nhồi thuốc nổ, lúc này không ít người biết khôn chạy thật xa khỏi cái thứ kinh khủng đó rồi, Hầu Tử tới giờ vẫn còn chưa hoàn hồn.

Khinh kỵ của Khương Triết đã xung phong tới được nửa đường, trong quân trận người Liêu không thấy có mưa tên bắn ra, trận hình vừa nãy còn nghiêm chỉnh đã có chút tán loạn.

Khả năng Tiêu Đả Hổ gặp chuyện rồi, Vân Tranh hồi hộp căng mắt nhìn, lúc này ba khẩu pháo không còn quan trọng bằng đội kỵ binh đột kích nữa, khi khinh kỵ bắt đầu giơ nỏ xạ kích, chứng minh phòng ngự tầm xa của đối phương đã hỏng, lúc này bất kể thế nào, cũng phải thăm dò hư thực, dù trúng kế cũng phải tiến lên.

Sĩ khí đại quân ở mức cao nhất, Vân Tranh rút trường kiếm chỉ xéo về phía trước, cờ phi hổ của y áp xuống, đó là tín hiệu toàn quân tiến lên.

Quân Tống đợi nãy giờ, tiếng trống trận thùng thùng, các cánh quân đều bước tiến lên phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận