Loạt tên đầu tiên của Khương Triết hiệu quả rất tốt, khinh kỵ đã đảo một vòng quay về mà không có bất kỳ phản kháng nào, quân Liêu không tiến không lui.
Lúc này bộ binh trọng giáp tách ra cho kỵ binh trọng giáp xong lên, đại thanh mã cung thong thả tiến từng bước nhỏ về phía trước, kệ cho đám chiến mã xung quanh kích động phóng về phía trước, nó biết chủ nhân không muốn nó chạy lên trên cùng.
Không cần biết Tiêu Đả Hổ có bị bắn chết không, dù sao nhìn phản ứng của người Liêu là biết chỉ huy của chúng đã có vấn đề, dù là gian kế thì trong thời gian quá gấp rút, bọn chúng cũng không thể làm nên trò trống gì, một khi trung quân đã loạn, muốn chỉnh lại quân trận là tuyệt đối không thể.
Kỵ binh trọng giáp của Lương Tập đã xé toạc một lỗ hổng trong quân trận của người Liêu, kỵ binh nhẹ bám theo mở rộng ra hai cánh trút mưa tên lên trận địa cung tiễn của người Liêu.
Hai quân đã va chạm toàn diện chém giết từng bừng, lúc này không cần Vân Tranh chỉ huy nữa, các quân tự động chia thành các chiến trận nhỏ chiến đấu, những năm qua Vân Tranh phân chia bộ chúng Giáp Tử Doanh vào các quân làm phó thủ cho các quân hầu, đó là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời binh nghiệp của y.
- Báo! Lương tướng quân báo về, quân Liêu bất chấp thương vong kháng cự ở Tiểu Diệp Lĩnh, tướng quân đã bị quân Liêu đánh lui ba lần.
Vân Tranh nhíu mày, chỗ quân Liêu càng phòng ngự trọng điểm thì càng chứng tỏ đó là chỗ trọng yếu, liền ra lệnh Hàm Ngưu lên tiếp viện.
- Báo! Khương Triết tướng quân đã đột phá phòng tuyến phía trái của quân Liêu, nhìn thấy Bạch Đăng Sơn.
Vân Tranh gật đầu: - Lệnh hắn nhất định phải đả thông liên hệ giữa Bạch Đăng Sơn và Hỏa Thiêu Sơn.
Quân Tống đã làm chủ chiến trường, Vân Tranh theo quân dần dần tiến lên, cuối cùng đã đến được vị trí ba quả đạn pháo lúc nãy rơi xuống, hiệu quả không tốt lắm, hố chỉ sâu hai xích, chỗ rơi xuống không hình thành khuếch tán, nhìn thương tích của mấy thi thể thì uy lực đạn pháo còn rất kém.
Tổng cổng bắn được bốn đợt, mười hai cái lỗ, như vậy không quả đạn pháo nào bị tịt, thi thể mặc khải giáp màu trắng rất bắt mắt, theo như thân binh đếm có mười cỗ, còn lại là lính thường.
Vân Tranh nắm một nắm đất, tặc lưỡi: - Xem ra Tiêu Đả Hổ không chết.
Tô Tuân mặc khải giáp đi tới bên cạnh, nhìn thành tích đạn pháo gây ra, tới giờ vẫn chưa hết kích động: - Cho dù hắn không chết thì nhất định cũng bị thương rồi, thậm chí rất có khả năng là đã hôn mê, thế nên tới tận bây giờ người Liêu cũng không thể tổ chức phòng ngự hữu hiệu. Đại soái, ba thứ này đúng là thần binh.
Vân Tranh lắc đầu: - Hôm nay may mắn như thế đến ta cũng không ngờ, vốn nghĩ rằng dọa Tiêu Đả Hổ một chút cũng tốt rồi, nhưng dù thế nào nó cũng không quyết định được tình thế chiến trường, Lang Thản và Lý Đông Sở thu hút được không ít kẻ địch tới đây, nếu chúng ta không tận dụng được cơ hội diệt bản bộ của Tiêu Đả Hổ, chiến sự ngay từ lúc bắt đầu sẽ biến thành giằng co lâu dài.
Tô Tuân gật đầu cố gắng trấn tĩnh lại, thời gian với họ là vấn đề, bây giờ tuyết lớn chưa đổ xuống, quân Liêu vẫn liên tục điều binh từ phương bắc tới, nếu không thể giải quyết nhanh gọn từng trận, khi đó thành cuộc chiến truy kích trên hoang nguyên sẽ rất phiền, người Liêu vẫn chiếm ưu thế lớn về tính cơ động của kỵ binh.
Ba thứ thần binh kia, ài khỏi trông mong gì, lúc đó trở về nguyên hình là ba cục nợ.
Mưa tên trút xuống ào ào, dồn dập bắn vào người trọng giáp kỵ binh, chỉ phát ra tiếng động liên miên, thế công của bọn họ không hề bị cản trở.
Lương Tập một tay che mắt, trường đao cầm xiên, chiến mã phía dưới sùi bọt mép phi nhanh.
Bọn họ đã đâm quá sâu vào trận địch, không thể lui lại được nữa, đội quân nghìn người đã tiêu hao quá nhiều, bên cạnh hắn chỉ còn lại hai trăm kỵ binh nữa thôi.
Nhìn vó ngựa thiết giáp kỵ tới, viên quan quân nước Liêu thoáng vẻ kinh hoàng, hét to: - Bắng tên! Bắn tên! Bắn tên!
Cung tiễn thủ nước Liêu lần nữa lạnh lùng giương cung, đao thuẫn thủ cắn răng dàn hàng, nếu không chặn được đám kỵ binh này, sau cuộc chiến sẽ bị chặt tầu vì tội sợ chiến đấu làm lỡ cơ hội.
Trường mâu của thiết kỵ đâm xuyên đại thuẫn, tiếp tục hướng tới với thế không thể ngăn cản, xuyên qua ngực quân Liêu, khi lồng ngực bị xuyên thủng thì đao mới giơ lên được một nửa, nhưng không còn cơ hội chém xuống người quân Tống nữa.
Lực quán tính mãnh mẽ của thiết giáp kỵ tuyệt đối không phải sức người có thể cản được.
Chiến mã bọc trong khải giáp lao vào quân địch đông nghịt chỉ đi được chưa tới hai mươi bước thi hết đà bị chặt lại, kỵ sĩ vứt trường mâu vô dụng, bỏ cương, hai tay hai đao chém người như gặt lúa, có người ném tạc đạn ra, tức thì huyết nhục tung tóe, mở ra không gian nho nhỏ.
Không gian đó nhanh chóng bị lấp đầy, quân Liêu nhè cổ chiến mã chém, chỉ thấy tiếng kim loại va chạm rõ ràng, chiến mã không sao, lực phản chấn đánh bay cương đao.
Lương Tập nghiêng người né một thanh trường mâu, thúc cùi chỏ đánh bay một tên quân Liêu nhảy lên ngựa, tay trái rút chùy treo ở cổ chiến mã, đập vỡ đầu một tên giáo úy, tay gần như không ngơi chút nào...
"Ù ù ù!!!"
Ba hồi tù và từ quân trận sau lưng truyền tới, đó là lệnh rút lui, nhưng kỵ binh trọng giáp có nhược điểm hành động vô cùng chậm chạp, bọn họ không thể nhanh chóng quanh đầu, nhìn huynh đệ từng người từng người bị quân Liêu nhảy lên ngựa kéo xuống nhấn chìm, lửa giận trong lồng ngực Lương Tập cháy ngùn ngụt, dù sức lực suy giảm đáng kể vẫn tiếp tục vung chùy dọn đường, muốn cứu huynh đệ khỏi vòng vây.
Hàm Ngưu đã bố trí xong chuyện rút lui, nếu trong thời gian một chén trà không lui kịp hắn sẽ hành động theo kế hoạch, không cần biết trong quân địch còn người hay không.
"Ù ù ù!!!:
Lại ba hồi tù và nữa gấp gáp hơn, bên cạnh Lương Tập đã tụ tập được hơn năm mươi kỵ binh, bọn họ xếp thành đường thắng tiến lên, một viên quân hầu hét lớn: - Tướng quân, phải rút thôi, chúng ta không đủ thời gian nữa.
Lương Tập nhìn thấy cách đó chừng mười bước còn ba huynh đệ, lớn tiếng đáp: - Ngươi rút trước, ta cứu bọn họ ra.
Nói rồi kẹp bụng ngựa, tuấn mã tới từ nước Đại Uyển xa xôi hí vang, hai vó trước dựng lên, đạp lõm ngực người Liêu cản đường, Lương Tập xoay tít chùy ném ra hướng về phía ba người kia, quát bảo họ tiến về phía mình.
Quân hầu kia khi dẫn quân xoay ngựa rút lui đồng loạt rút tạc đạn ném ra xung quanh, ngăn cản người Liêu tăng viện để tướng quân cứu huynh đệ về.
Hai kỵ binh quay được ngựa lại, nhưng một người bị quân Liêu dùng câu liêm kéo xuống, ngã ngửa trên mặt đất, không sao gượng dậy nổi, khải giáp sáu mươi cân lúc này thành trở ngại lớn nhất.
"Ù ù ù!!!"
Ba hồi tù và cuối cùng đã vang lên.
- Hàm Ngưu chó má, con bà nó ngươi dùng đạn cháy mà không nói với lão tử một tiếng.
Nhìn thấy thứ tạc đạn đen xì vì kia ném ra, Lương Tập kinh hồn táng đởm, cắn răng cúi rạp người xuống thúc ngựa chạy, vừa chửi vừa chạy, cái thứ đạn cháy này rất độc ác, chỉ cần bạch lân bên trong dính lên người, trừ khi lấy dao khoét thịt thì không còn cách nào dập lửa.
Tên Hàm Ngưu đó nhìn thì thật thà, nhưng một khi lên trận là thành thứ khốn nạn nhất, toàn thích giết người bằng những thứ tàn ác, lúc này Lương Tập chỉ muốn chạy cho nhanh khỏi phạm vi đạn cháy oanh tạc, hoàn toàn không nhớ gì tới huynh đệ nữa rồi, hắn không sợ chết trận, nhưng không muốn chết một cách khó coi bởi thứ này, toàn thân giáp trụ một khi bốc cháy khỏi nói cũng biết đó là cái chết vô cùng thê thảm.
Uỳnh! Uỳnh!...
Những tiếng nổ liên tiếp từ phía sau truyền tới, sóng nhiệt thiếu chút nữa hất cả Lương Tiếp ngã xuống ngựa, nhìn thấy phía trước có cái hố nhỏ, hắn không chút do dự nhảy ra khỏi chiến mã, chiến mã người nhẹ đi tức thì nhảy vọt qua hố, tựa hồ nó còn biết chuyện sau lưng đáng sợ thế nào hơn cả Lương Tập.
Ngọn lửa màu đỏ sậm lướt qua đỉnh đầu Lương Tâp, sau đó rụt lại, tiếp đến là ánh lửa trắng bùng lên, vài đốm lửa trắng từ trên trời rơi xuống, Lương Tập không còn hồn vía nào rút trường đao ra đỡ, chỉ thấy thứ trắng trắng kia dính vào trường đao vẫn cháy xèo xèo như lửa địa ngục, Lương Tập lại lần nữa nghiến răng nghiến lợi rống lên: - Hàm Ngưu, quân chó má, lão tử mà còn sống trở về không tha cho thứ súc sinh ngươi.
HẾT!