Cứ tưởng chuyến này Vương An Thạch chết chắc rồi, ấy vậy mà ông ta nằm dăm ba bữa lại khỏe phây phây, không hổ danh cứng đầu, sau khi phục hồi tựa hồ còn có biến hóa cực lớn, thân ở chiến trường, lòng hiếu kỳ chẳng suy giảm, lắm mồm phiền chết người.
- Vân hầu, lão phu thấy lưu dân ăn canh thịt, vì sao tướng sĩ ăn bánh bao khô dưa muối? Thế này là bỏ gốc tìm ngọn. Gầy tới gió thổi cũng ngã mà Vương An Thạch vẫn theo Vân Tranh tuần doanh, vừa rời binh doanh lưu dân cư ngụ lại không nhịn được hỏi.
Vân Tranh bất lực nói: - Đám vương bát đản đó đã ăn thịt tới buồn nôn rồi, ta lại không có trà giúp họ trừ ngấy, nên cách một khoảng thời gian cho bọn họ ăn tinh bột, tránh không tiêu hóa nổi.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật!
Vương An Thạch tròn mắt: - Chẳng lẽ bò dê của đại quân đã nhiều tới mức ăn không hết.
- Đúng thế, Hồ Ba Âm Luân tập kích mục nhân của người Liêu, giết gần hết bò dê của người ta, thi thể vứt ở đồng hoang nuôi sói thì lãng phí, nên ta lệnh mang về làm quân lương, các vị đến đúng lúc, thừa rất nhiều xương, nấu canh ăn không hết.
- Xem ra lão phu và lưu dân được hưởng phúc rồi, dù ở Đông Kinh, lão phu cũng chẳng có thịt dê ăn hàng ngày.
Ở cái thời đại vạn bàn giai hạ phẩm, huy hữu độc thư cao này, một người đọc sách đặt mình ngang với lưu dân, xem ra ông ta có giác ngộ mới, chỉ là Vân Tranh chẳng biết tư tưởng bình quyền này xuất hiện ở Vương An Thạch, ông ta rồi sẽ làm gì chuyện gì.
Đừng thấy hiện giờ Vương An Thạch gặp xui xẻo, ông ta được sĩ đại phu đánh giá cao, đám người Bàng Tịch đang mài rũa ông ta, để sau này dùng vào việc lớn, Bàng Tịch thậm chí coi ông ta là nhân tuyển tể tướng kế tiếp.
Giờ thì quái vật xuất hiện rồi.
- Tiêu Đả Hổ trốn trong thành nửa tháng rồi, trước kia còn có động tĩnh, giờ lại yên tĩnh tới đáng sợ. Trần Lâm từ chòi canh đi xuống, lo lắng trùng trùng nói:
- Ta đang mong sự yên tĩnh này tiếp tục, đến khi chúng ta vào thành không còn một ai.
Tô Tuân nghe Vân Tranh nói thế thì rùng minh: - Nếu tới mức đó, thứ lão phu không vào thành.
- Chẳng qua là ăn thịt người thôi mà, học chuyện xưa của Tào Tháo, rất tốt, dù sao hắn đuổi hết người tộc khác rồi, trong thành toàn người Khiết Đan, thích ăn thịt đồng bào thì ai cản nổi. Trần Lâm là thái giám có kiến thức: - Năm xưa Trương Huân phòng thủ Hoài Dương làm thế, sử sách ghi, tiểu thiếp của hắn là kỳ nữ tử, tự động nhảy vào nồi canh..
Vân Tranh, Vương An Thạch, Tô Tuân đồng loạt nhìn ông ta với ánh mắt kỳ thị, Trần Lâm biết điều không nói nữa chỉ làu bàu “sử sách nói thế đâu phải lão phu!”
Bưng tai trộm chuông cũng tốt, tóm lại là chỉ cần còn chút nhân tính, không ai muốn nhắc tới chuyện ăn thịt người, từ khi Tiêu Đả Hổ không quyết định đột vây thì vận mệnh đã được định sẵn.
Nhìn từng đội lưu dân đang xây dựng bức tường băng thứ ba, Vân Tranh rất hài lòng, dù sao bây giờ tuyết lớn đã bao phủ khắp thảo nguyên, không thể tiến về phía đông, ở lại đây vượt qua mùa đông cũng là lựa chọn không tệ.
…
Gió bắc mang theo cát đập rào rào lên thuẫn bài, Lý Thanh thong thả bước trên chiến trường, thuẫn bị được hắn vác trên lưng, thêm vào lớp khải giáp nặng nề, làm hắn như pháo đài di động.
Giày bọc sắt dẫm lên cát mềm, mỗi bước đều để lại dấu chân hằn sâu, rồi nhanh chóng bị gió cát xóa mờ.
Phóng mắt nhìn tới, đều là thi thể sứt mẻ và chiến mã không chủ, mấy lá cờ đổ trên mặt đất, bị gió thổi bay lất phất, chẳng thấy người cầm cờ đâu.
Đây là hiện trường một vụ đồ sát.
Nỏ thương cao bằng một người ở khắp nơi, những tảng đá lớn nhỏ chi chít trên cát, cũng như trên thi thể.
- Sức mạnh vũ khí sẽ thay thế cho vũ dũng cá nhân.
Lý Thanh tuần thị chiến trường lẩm bẩm cảm khái, lau tay vào lá cờ, lục lọi túi lương khô trên cỗ thi thể, lấy ra thịt khô, đây là thứ thực phẩm hành quân cực tốt, hắn cắn một miếng nhỏ, rất cứng, nhưng ngon, hơi mặn một chút, quân lương mà, mặn là cần thiết.
Ăn mấy miếng cảm thấy khát, túi nước mang theo đã đóng băng, Lý Thanh dùng dao rạch túi, đập vỡ băng cho vào mồm ngậm.
Nằm ngửa mặt trên bãi cát, nhìn hai con phi ưng cô độc bay trên không trung, thi thoảng phát ra tiếng kêu vang thảm thiết, đó là hải đông thanh do người Liêu thuần dưỡng.
Trận chiến này sở dĩ có thể diệt gọn Hà Thanh quân là nhờ quốc tướng đánh lừa thứ súc sinh lông lá đó, đầu óc đơn giản của bọn chúng không phân biệt được đàn dê và đoàn người, không phân biệt được người mặc áo da dê và dê, với chúng, khoác da dê đều là dê.
- Chiến tranh chẳng qua là một trò chơi.
Đó là câu rất có tính triết lý thứ hai mà Lý Thanh phát ra ngày hôm nay, câu trước chẳng qua là xác nhận tính thiết yếu cũng như tính khả thi của Bát Hỉ quân, Hải Thanh quân bị tiêu diệt càng chứng minh khí giới có thể tăng cường gấp bội sức chiến đấu của một đội quân.
Kỵ binh xông pha mưa tên có lẽ còn có hi vọng sinh tồn, nhưng xông pha mưa đá thì kết cục vô cùng thê thảm, Lý Thanh thậm chí nghĩ, nếu toàn bộ đá thay bằng tạc đạn của quân Tống thì kết quả khủng khiếp thế nào.
Nghĩ chỉ là nghĩ thôi, thuốc nổ thực sự quá đắt, không ai có thể ném thuốc nổ khắp thế giới như đá được, cho dù tên bại gia Vân Tranh cũng không thể.
Đại đội quân Tây Hạ tiến vào chiến trường, quân tốt thuần thục lấy khải giáp trên người thi thể, lấy bộ quần áo sạch sẽ, lấy đi tất cả những thứ có thể tận dụng.
Một con chiến mã màu đen dừng bên cạnh Lý Thanh, kỵ sĩ bên trên có khuôn mặt khắc khổ, đôi mắt thâm sâu khó lường, làm người ta cảm giác đây là kẻ vô tình, sóng tỏa ra bá khí khiếp người,
Chạm phải ánh mắt uy nghiêm đó, Lý Thanh vội ngồi dậy, nhìn từ trên xuống dưới, quốc tướng giống một vị đế vương uy nghiêm, mặc dù bây giờ chỉ là quốc tướng, có điều ai cũng biết chỉ cần đứa bé yếu ớt nhiều bệnh kia chết, quốc tướng lập tức sẽ thành vương của Tây Hạ.
Một chiếc áo lông điêu màu đen từ trên ngựa ném xuống đầu Lý Thanh, Một Tàng Ngoa Bàng trầm giọng nói: - Mặc thêm y phục vào, đừng để ngã bệnh.
Sau đó từng hồi vó ngựa lần nữa đi xa.
Lý Thanh kéo cái áo xuống mặc lên người, rầu rĩ nhìn Một Tàng Ngoa Bàng, trong quân có một lời lan truyền, quốc tướng tốt với ai, người đó chết không không còn xa.
Câu nói này có xuất sứ, quốc tướng và hoàng thái hậu từ nhỏ nương tựa vào nhau, hoàng thái hậu là do quốc tướng một tay nuôi lớn, tình cảm huynh muội sâu nặng không ai hoài nghi được, nhưng khi quốc tướng bóp chết hoàng thái hậu, tay cũng không hề run.
Lý Thanh cho rằng lúc này mình đáng lẽ phải ở Tây Kinh nước Liêu, hoặc vượt Hoàng Hà đóng băng tấn công lãnh thổ nước Liêu, chứ không phải tới mạc bắc tranh đoạt bảo tàng gì đó.
Vân Tranh mà biết chắc y cười vỡ bụng.
Vấn đề là dù Lý Thanh và bậc chí sĩ Đại Hạ đều cho rằng đây là hành động vô nghĩa, nhưng quốc tướng muốn bảo tàng của Da Luật Tín, mọi người đành phải lặn lội vạn dặm đi tìm thứ bảo tàng chó má gì đó.
Giết được Hà Thanh quân cũng chẳng làm Lý Thanh vui, vì hắn giết càng nhiều, quân Tống càng thoải mái, mình đi tìm bảo tảng, nhưng quân Tống mới có được bảo tàng thực sự.
Quốc tướng bị ma nhập rồi.
Đó là lý do duy nhất Lý Thanh cho rằng có thể giải thích hành vi của quốc tướng, nếu không phải bị ma nhập, quốc tướng phải dẫn quân tìm kiếm lợi ích vinh quang cho Đại Hạ mới đúng, vậy mà vì lợi ích nho nhỏ, vì thứ hoàng kim trong bảo tàng, bỏ lợi ích quốc gia.
Trong lòng bực tức, Lý Thanh cởi chiếc áo lông điêu vứt đi, có điều thấy Một Tàng Ngoa Bàng quay lại, vội vàng nhặt cái áo lên phủi cát rồi mặc lên người.
- Lý Thanh, đường lên phía bắc đã được mở, Trương Giáng tiên phong đi trước, Bát Hỉ quân các ngươi quân nhu nặng nề, có theo kịp không? Một Tàng Ngoa Bàng nhảy xuống chiến mã, giúp Lý Thanh chỉnh lại áo, hỏi:
Lý Thanh lắc đầu: - Tướng quốc, quá xa, hai ngày đi hơn ba trăm dặm đường, xe ngựa không kiên trì được, huống hồ đây là sa mạc, vật liệu rất khó tìm.
- Ta biết các ngươi không đồng ý lần bắc phạt này, đều cho rằng bản tướng điên rồi, ta không giải thích, việc ta làm là có lý do. Giờ ta chỉ cần biết, Lý Thanh, ngươi có nghe quân lệnh không?
Lý Thanh định khuyên can, cuối cùng nuốt lời muốn nói vào bụng, ưỡn ngực lên, lớn tiếng đáp: - Mạt tướng nhất định tuân theo chỉ huy, muôn chết không từ.