- Giới Phủ huynh, chớ nói vội, mau mau cho ta một nồi cơm mới được. Hề Cốc Tán khi gặp Vương An Thạch cố tình lờ Vân Tranh đi, lớn tiếng đòi cơm:
Ông ta theo thói quen cho rằng ở bất kỳ nơi nào tại Đại Tống, võ tướng chỉ là kẻ thừa lệnh, còn văn nhân thanh quý như Vương An Thạch mới là chủ sự.
Vân Tranh mỉm cười xoay người rời lều, nhường chỗ cho Vương An Thạch và Trần Lâm, nhìn Hề Cốc Tán một cái thôi là y biết đây là một người bị Tứ Thư Ngũ Kinh làm đầu óc dị hóa.
Loại người này cố chấp, nhận định điều gì là kiên trì tiến tới, đây là loại người đi đứng nằm ngồi cũng phải hợp với lễ nghi, đương nhiên nhìn thấy người hoặc sự vật không vừa mắt là thể hiện ra, không hề che dấu thái độ.
Cho nên tiếp xúc với loại người này khác nào bị hành xác.
Vân Tranh có thể giết Tiêu Đả Hổ, thậm chí ngũ mã phân thây thì văn nhân Đại Tống chỉ vỗ tay ca ngợi, nói không chừng hứng trí nổi lên làm thơ ca kỷ niệm.
Nếu Vân Tranh mà chém chết loại người như Hề Cốc Tán, kết cục của y sẽ không khác gì Nễ Hành gõ trống chửi Hoàng Tổ.
Sự tích văn nhân Đại Tống lấy mạng báo đáp tri kỷ nhiều không kể siết, đôi khi sự tán thưởng lẫn nhau này vượt qua quốc pháp.
Ví như Vương An Thạch bây giờ, nhìn bộ dạng đói rách của Hề Cốc Tán là hai mắt đỏ hoe: - Minh Đạo huynh, lần ấy từ biệt thoắt cái đã bốn năm, khi đó chúng ta thổi tiêu tiễn biệt, tiếng tiêu theo Vương mỗ bình an về quê, tới giờ vẫn vương vấn bên tai, nào đâu thế sự khôn lương ta lại gặp huynh ở chốn này.
Hề Cốc Tán cười thảm: - Bụng rỗng nói gì cũng thiếu tự tin, cho ta ăn cơm một nồi, thịt mười cân rồi lão phu sẽ đi lý luận với tên nhãi Vân Tranh.
Vương An Thạch không nói hai lời kéo Hề Cốc Tán tới lều của mình, dù nửa đêm vẫn quát lệnh hỏa đầu quên thức dậy bắc bếp nấu cơm, còn lo ông ta đói lâu không ăn được cá thịt vội, lấy ít bột mì pha nước sôi.
- Huynh ăn tạm cái này trước cho bụng làm quen đã, sau đó ăn no cũng không muộn.
Hề Cốc Tán lấy bát bột mỳ, chẳng đợi nguội, vừa húp vừa xuýt xoa, chẳng mấy chốc bát cháo loãng đã vào bụng.
- Minh Đạo huynh, trong trong quân dù có thiếu lương thực thì cũng không thể thiếu một phần cho huynh, hà cớ gì đói tới thế này?
Hề Cốc Tán đặt bát cháo xuống thở dài: - Không dấu Giới Phủ huynh, đại vương chuyến này mắc bẫy tên ác tặc Vân Tranh, vốn quân lương ở Tây Kinh đủ cho ba mươi vạn quân đủ ăn trong nửa năm, không ngờ tên phản đồ Phan Lương thừa lúc đại vương quyết chiến ở Dã Hổ khẩu, mang lương thực trong thành đi bán, dưới toàn là cát, bên trên phủ lớp lương thực mỏng.
- Khẩu lương của lão phu được đảm bảo, nhưng gia quyến và sáu đứa đệ tử chỉ được phân phối theo quân lương, thấy trẻ nhỏ trong nhà gào khóc, lão phu sao ăn nổi?
Vương An Thạch đứng bật dậy: - Minh Đạo huynh mau mau đón gia quyến rời thành, lão phu đích thân nghênh tiếp, sai người đưa tới kinh.
- Giới Phủ huynh quả nhiên là tri kỷ của lão phu, chỉ nói đưa gia quyến mà không nói đưa lão phu đi, nếu không chẳng làm bằng hữu được nữa.
- Nếu Vương mỗ cũng rơi vào bước đường cùng như huynh sẽ làm tương tự thôi, phụ nhân trẻ nhỏ có tội gì, về phần sĩ nhân chúng ta chết thì chết, cần gì lắm lời.
Hề Cốc Tán cười lớn: - Đúng là như thế, lão phu tuy thân thể suy nhược, nhưng xương cốt còn cứng, vừa vặn dùng để trải đường cho kỵ binh Đại Liêu ta có con đường bằng phẳng để đi.
Vương An Thạch nhíu mày: - Nay trong quân Tiêu đại vương đã tuyệt lương, trên hoang nguyên tuyết lớn đoạn tuyệt giao thông, vì thế không có viện binh, Vân Tranh lại là danh tướng đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ, tác chiến không hề sơ hở, không cho Tiêu đại vương chút cơ hội nào, vì sao không hàng?
- Như thế một là miễn được một phen binh đao, đối với Tống Liêu đều không quá tệ, huynh đệ ta vẫn có thể uống rượu luận cổ kim, chẳng phải hay sao?
Hề Cốc Tán đứng dậy đi quanh lều, trầm giọng nói: - Từ xưa kẻ có đạo phạt kẻ vô đạo mới là chính chiến, làm trái sao thắng được.
- Đại Tống trước tiên vô cớ hủy minh ước Thiền Uyên, nay lại xé minh ước Bình Hình đài, dốc quốc lực đánh Đại Liêu, hai lần bất tín với thiên hạ, sao dám khuyên ta đầu hàng?
- Đại Liêu chỉ có Hề Cốc Tán mất đầu, không có Hề Cốc Tán đầu hàng.
Vương An Thạch nghiêm túc nói: - Minh Đạo huynh nói lời ấy là ai rồi, quốc quân quý quốc vơ vét bóc lột khiến dân chúng lầm than, trên triều tiểu nhân nắm quyền bính, gian tặc hoành hành. Hàn Lương Sinh chẳng qua khuyên gián quốc quân đừng đi săn quá nhiều mà bị phơi xác đồng hoang, thi thể cho dã thú xâu xé.
- Da Luật Nghiệp dâng tấu nói Thập lục quỷ nô tướng quân vo vét tiền tài, lên tiếng cho tiểu dân mà bị biếm tới Bắc Hải lộ, ông cụ gần đất xa trời phải mặc áo da dê đi chăn gia súc, Minh Đạo huynh không biết sao?
- Hiền hậu quý quốc vì quân vương mà xả thân bảo vệ, người đời tán thưởng, người tình thâm như thế mà vô cớ bị chụp cho ác danh thông dâm, giam lỏng trong cung, phải treo cổ mà chết.
- Đây chính là lúc chúng ta phải chỉnh đốn triều cương, diệt tà phù chính, huynh nên giữ lại tấm thân hữu dụng vì dân, hà cớ gì ngọc thạch câu phần ở Tây Kinh.
Hề Cốc Tán chỉ Vương An Thạch: - Giới Phủ chớ lừa ta, nay họa lớn nhất của Đại Liêu chính là Đại Tống. Vân Tranh, Địch Thanh, Chủng Ngạc, Phú Bật toàn là hạng hổ lang, đại quân đi tới đâu chiến hỏa mù mịt tới đó, nói hoàng đế Đại Tống xua thú ăn thịt người cũng không sai.
- Còn về quốc triều, chết một Hề Cốc Tán không hề gì, Đại Liêu nhân tài lớp lớp, nhất định có bậc trí sĩ sáng suốt diệt tà phù chính, không phiền Giới Phủ phải lo.
- Lão phu tự nhân mình chỉ là con chó già của Đại Liêu, đã không còn sức trông nhà nữa, đợi trộm vào nhà sủa vài tiếng vẫn làm được, kết cục tất nhiên bị trộm vung gậy đánh chết.
Vương An Thạch không biết nói gì hơn, ông ta thậm chí có thể tượng tượng ra, Hề Cốc Tán nhất định xung phong tham gia vào đội quân đột vây, hơn nữa còn giương cờ của mình thật cao, để người Tống ném chuột sợ vỡ đồ.
Thực sự là vậy, người Tống cũng không dám tùy tiện giết ông ta.
Nói tới Hề Cốc Tán, ông ta không chỉ ở nước Liêu đức cao trọng vọng, ở Tống cũng có vô số thần bằng hão hữu, lần này sở dĩ bị đẩy tới biên cương xa xôi là vì quá lắm mồm, luôn kiếm chuyện với Da Luật Hồng Cơ, loại người như ông ta, Da Luật Hồng Cơ cũng không muốn trêu chọc, nên tùy tiện kiếm lý do đưa tới Tây Kinh.
Ông ta từng sống ở Đông Kinh tới mười năm, số lần diện kiến hoàng đế không kể siết, nhiều lần giảng hòa Tống Liêu, tránh được xung đột vô nghĩa, thậm chí còn chỉ trích hành vi cướp bóc của biên quân nước Liêu ở biên cảnh Tống Liêu, vì vậy mà bị người Liêu chỉ trích lập trường không rõ ràng, bị ngồi tù.
Tính ra Đại Tống nợ vị lão phu tử này.
Đừng nghĩ ông ta hồ đồ cổ hủ, kỳ thực gian xảo vô cùng, như vừa rồi nói trẻ nhỏ trong nhà đói khóc suốt, ông già góa vợ mười lăm năm, chỉ có một khuê nữ gả đi xa, lấy đâu ra nữ quyến, lấy đâu ra trẻ nhỏ?
Khả năng duy nhất là Tiêu Đả Hổ chuẩn bị chạy rồi, còn muốn vứt bỏ phụ nữ trẻ nhỏ trong thành, ông già này thương xót bọn họ tự nguyện ở lại chiếu cố, vì đề phòng trước nên dùng thể diện của mình kiếm cho họ một đường sống.
Ai cũng biết, một khi Tiêu Đả Hổ trốn thoát, phụ nữ trẻ nhỏ sẽ thành mục tiêu trút giận của quân Tống, kết cục thê thảm.
Vân Tranh nghe lão phó của Vương An Thạch bẩm báo xong, không khỏi kính phục ông già này, với địa vị của ông ta, nửa đêm tới quân doanh Đại Tống đòi ăn, từ đó tìm đường sống cho phụ nữ trẻ nhỏ, thực sự đáng quý.
Song chỉ có mọt sách mới nghĩ ra cái chuyện này, ông ta không biết rằng, trong an bài của Vân Tranh, căn bản không cho Tiêu Đả Hổ đường sống.
HẾT!