Hoàng Hựu Đình quỳ trong đống bùn, hoảng sợ muốn hôn mê mấy lần, hai con mắt đỏ ngầu như dã thú của Hùng Ưng vương nhìn ông ta không chớp, tín sứ đem tới tin tức đánh tan chút kiêu ngạo cuối cùng của Hùng Ưng vương, Thiên Hồ mất rồi.
Hùng Ưng vương quyết định ăn cơm, nghỉ ngơi rồi mới về, giờ về sớm hay muộn không còn quan trọng nữa, ba ngày trôi qua, đủ để đối phương cướp đi hết nữ nhân và trẻ em, ở thảo nguyên này, nhân khẩu luôn là đối tượng tích cực tranh cướp, trẻ nhỏ và nữ nhân ở đây còn quý giá hơn cả vàng bạc, trừ khi có thâm thù đại hận phải nhổ cỏ tận gốc, nếu không các bộ lạc chiến đấu không giết phụ nữ và trẻ nhỏ.
Nước trong nồi lớn đã sôi, hai hán tử Thổ Phồn xách Hoàng Hựu Đình chỉ còn là cái xác không hồn lên, ném bõm vào đó.
…
-... Trên đời này đó là nữ nhân duy nhất khiến lão đạo bội phục, lúc đó ta ẩn thân vách núi, muốn cứu nàng ra, nhưng không được, ngọn lửa quá lớn, không cách nào tới gần. Khi người Thổ Phồn vừa lui đi, ta lập tức lao vào đó, nhưng chỉ còn đống gạch vụn. Vân Tranh nghe Tiếu Lâm kể chuyện xảy ra trên Nguyên Sơn không khỏi tiếc thay cho phận hồng nhan: - Cho nên đạo trưởng định báo thù cho nàng? Nguy hiểm lắm.
- Một nữ tử trung liệt như thế cần có người đưa tang mới phải, nếu không anh linh nàng sao nhắm mắt lại được, lão đạo cho dù chiến tử, coi như cùng nàng đi một đoạn ở âm tào địa phủ, để nàng đi một mình như thế quá thê lương. Tiếu Lâm nói xong là lại tung người lao đi, chỉ có tiếng ca nhói lòng vang vang trong rừng núi.
- Bội phục, trước kia ta nghĩ Hoa Nương là loại nữ nhân dùng thân xác mỹ lệ để mê hoặc nam nhân, thực sự là hiểu lầm nàng rồi. Hàm Ngư vẫn còn ngơ ngẩn vì cái chết của Hoa Nương, ngồi đó lẩm bẩm:
Hầu Tử không nói chỉ im lặng gật đầu, Vân Tranh thở dài, một nữ tử như vậy mà không được gặp, đúng là tiếc nuối ba đời, giữa lúc hiểm nguy vẫn khiến kẻ thù trả giá, thực sự hiếm có.
Nguyên Sơn vẫn còn có nơi bốc khói đen, nơi đây đã thành thế giới của người chết, dù trước kia ác danh hung tàn thế nào, giờ chỉ là xác chết không toàn vẹn.
Cẩu Đầu Sơn càng hoang tàn, ngay cả chim ưng cũng không muốn bay qua nơi này, mùi khói lửa vẫn ngập ngụa khắp nơi. Bất chợt ở chỗ gần đại môn có hai vên gạch nhô lên rồi rơi xuống, một cánh tay dính đầy tro than nhưng vô cùng mảnh khảnh xuất hiện, nhanh chóng rụt vào, như con thỏ chấn kinh.
Lại thêm một lúc rất lâu nữa, có thêm gạch bị đẩy ra, một cái bọc lớn đưa lên, sau đó là cái đầu người đen nhẻm, chỉ nhờ mái tóc dài mới có thể nhận ra đó là nữ nhân.
Nữ nhân đó người uốn lượn như rắn chui qua cái lỗ hổng hẹp, chiếc áo tang bằng vải gai chỗ đen chỗ trắng, vừa ngoi lên liền tham lam hít thở không khí, nấp trong đó thiếu chút nữa chết ngạt.
Nàng lấy trong bọc hành lý ra một chiếc áo sam xanh lam vải thô, nhanh chóng thay quần áo, cẩn thận xoa tay vào vách tường cháy xém lấy muội than bôi cho mặt mũi nhem nhuốc, che cả đi lỗ tai, tú hoa hài được nàng thay bằng giày ống cao, ống chân ống tay áo đều được nàng dùng thừng buộc gọn gàng. Xong xuôi vác bọc lên, cẩn thận quan sát bốn phía, người như linh miêu lách ra khỏi đại môn.
Mặt đất khắp nơi là thi thể tàn khuyết, nhưng nữ nhân đó không sợ, nàng vẫn cực kỳ cẩn thận, hạ thật thấp người di chuyển về phía trước, nàng có vẻ vô cùng thông thuộc đường xá, chẳng mấy chốc đã rời khỏi Nguyên Sơn.
Trước khi vào rừng thông, nàng quay đầu nhìn lại Nguyên Sơn, ngọn núi đó vẫn vô cùng hùng vĩ, mây trắng quấn quanh lưng núi, không nhìn thấy đỉnh, nhưng bây giờ đã cảnh còn người mất... Nàng nắm chặt chùy thủ trong tay, dứt khoát bước vào rừng.
Có lẽ là trời cao phù hộ, hoặc có lẽ là đám dã thú bận đi ăn thi thể rồi, đi gần hai ngày gần như không nghỉ, nàng bình an rời khỏi rừng tùng, trước mắt là hẻm Lồng Hấp làm người ta nghe tên khiếp vía.
- Mình qua được, mình sẽ qua được. Nữ nhân khẽ lẩm bẩm khích lệ bản thân, trước kia nàng từng qua nơi này rồi, thậm chí nàng cẩn thận vẽ lại bản đồ của nó, nhưng mỗi lần nàng đi qua đây đều có người theo bảo vệ hay nói là giám sát cũng được, đây là lần đầu một mình đi qua. Cẩn thận lấy ít đồ khô ra ăn lót dạ, uống thật no nước, nàng hít sâu một hơi rồi bước thẳng về phía trước.
Nàng rất thông minh, mỗi lần đi qua đây đều ghi nhớ từng đặc điểm một, vì thế cẩn thận tránh được nguy hiểm, thứ đáng sợ nhất nơi này không gì hơn mã hoàng, đối với nữ nhân thì cái thứ đỉa uốn éo đó ngay cả không nguy hiểm thì chỉ nhìn thôi đã sởn gai ốc rồi. Mắt nàng chỉ mở ra một khe hẹp đủ nhìn đường, nhưng thi thoảng vẫn bị những cái cây treo lủng lẳng toàn thứ đỉa ghê tởm kia làm chân nàng như muốn nhũn ra, đó là sự dày vò khủng khiếp nhất, đợi tới khi nàng tới được bên suối nước ngầm thì sức cùng lực kiệt, nhìn thấy dòng nước trong vắt từ trong cát chảy ra, nàng vùi cả đầu xuống uống lấy uống để, bất chấp đống xương trắng ở phía dưới, túi nước nàng mang theo không còn giọt nào nữa rồi...
Toàn thân đẫm mồ hơi nhớp nháp dính lên người, chỉ mới hơi cúi đầu ngửi quần áo là nàng nhíu mày, nhìn xung quanh một lượt, cho chân vào nước thử, nóng, nhưng không hề gì, nàng còn tắm nước nóng hơn thế nhiều.
Không kháng cự dược dụ hoặc tắm rửa, nàng nhìn quanh lần nữa, cởi đai lưng, vạt áo kéo hai bên, tuột xuống, ánh nắng mặt trời len lỏi qua tầng mây dầy, như cũng muốn vuốt ve cơ thể tràn đầy phong tinh của nữ nhân thành thục ấy, da dẻ trắng mịn tựa ngà voi, đôi chân dài thon thả, cặp mông tròn lẳn vênh cao, đồi ngực nảy nở săn chắc, khảm trên đó hai trái anh đào tươi ngon.
Khi cơ thể hoàn toàn phơi bày ngoài không khí, nàng chẳng những không thẹn thùng, còn hết sức kiêu ngạo, từ từ ngâm mình trong nước, nước không sâu chỉ quá chiếc rốn như ẩn như hiện theo gợn sóng nước dập dờn, nàng thoải mái tới mức muốn rên lên, tuy vậy nàng vẫn hết sức cẩn thận quấn tóc lên, không cho nó ướt, cũng không để nước bắn lên cổ, lên mặt trôi đi lớp tho than.
Khi đang vớt nước lên kỳ cọ bầu ngực, đột nhiên tay nàng cứng đờ, khẽ hé môi hồng, cố gắng trấn tĩnh nói: - Nếu như là kẻ phóng đãng thì hãy xuống đây tắm cùng, nếu như là bậc chính nhân quân tử thì phải xoay người đi, cứ chăm chằm nhìn người ta tắm rửa là cớ gì?
Trên tảng đá lớn sau lưng vang lên giọng nói lười nhác: - Không thể trách ta được, ta đang ngủ trên tảng đá này, đột nhiên có tiên nữ trên trời xuống đây tắm rửa, bất kể là kẻ phóng đãng hay chính nhân quân tử đều không có lý do gì để bỏ qua thắng cảnh nhân gian như thế.
Nữ tử hai tay che ngực, từ từ xoay người lại nhìn thiếu niên tay chống cằm nằm trên tảng đá, khuôn mặt tuy không tính là tuấn tú nhưng trắng trẻo sạch sẽ dễ gây thiện cảm, mái tóc cột rất tùy tiện bằng dải lụa, buông bên vai, vừa nói hai mắt vẫn nhìn mình không chớp, không giống đám thiếu niên mới lớn trên Nguyên Sơn, đối diện với ánh mắt nàng thường đỏ mặt quay đi, y thì tỉnh queo dạn dĩ, nghe cách ăn nói cũng không giống mãng phu thôn dã, giọng hơi giận: - Thói đời ngày suy đồi, ngay cả người đọc sách cũng trở nên hạ lưu như vậy rồi sao? Dù gì vẫn là chàng trai mới lớn, nàng không sợ nữa, nheo mắt lại quan sát bốn phía.
- Đừng lo, đội ngựa của ta ở xa lắm, ta nghĩ thế này, một nữ nhân mất tới mười năm mưu tính, bằng sự ẩn nhẫn đó, bằng vào tâm cơ đó, không có lý nào lại chịu chết cháy trong lửa đỏ như vậy được, đơn thuần chỉ vì muốn báo thù mà không tiếc hi sinh mạng sống thì lại không cần đợi tới mười năm, vì thế ta chắc tới tám phần nữ nhân đó chưa chết, dọc đường đi ta cứ nghĩ, nếu cô còn sống, sẽ thoát theo đường nào, thế nên ở đây đợi, đề phòng cô không thoát được khỏi hẻm Lồng Hấp thì sẽ giúp một tay. Vân Tranh nhảy xuống tảng đá, cầm lấy quần áo của nàng, ném thật xa, rơi vào dòng sông nóng sôi sùng sục đầy mùi lưu huỳnh: