Trí Tuệ Đại Tống

- Hỗn xược!

- Đại soái gian khổ quyết chiến vì nước mới có ngày hôm nay, đám hủ nho các ngươi ở chỗ yên bình chỉ nhăm nhăm hãm hại trung lương, không phải là người!

Đám tướng lĩnh nghe thế nổi giận đứng lên trừng mắt quát tháo, Hàm Ngưu nóng tính thậm chí đã rút đao ra một nửa.

Văn Ngạn Bác không hề sợ hãi, ngăn cản đám thị vệ đi theo mình truyền chỉ, nói lớn: - Vân hầu, lão phu từ lần đầu tiên gặp ngài chỉ có tán thưởng tuyệt đối không có chút ý hãm hại nào, khi đó ngài mới qua hai mươi mà văn tài trác tuyệt, lòng chứa cẩm tú, lão phu vạn vạn lần không theo kịp.

- Điều lão phu lo lắng chỉ là binh loạn mà thôi, nếu nói Vân hầu và An Lộc Sơn có gì khác biệt thì đó là quan chức của ngài đều do bách thắng có được, nhiều lần giải nguy cho quốc gia. Nếu là thời Đường, với quân công của ngài đã nên sớm phong vương rồi.

- Nhưng đây là Đại Tống, không phải tiền Đường, vết xe đổ chưa xa, không thể không cân nhắc cho kỹ. Nhìn binh sĩ hổ lang trái phải, nghe Vân hầu bị nhục đều không ngại chết rửa hận cho chủ soái, đó là điều bình thường trong quân. Kiêu binh mãnh tướng dùng đối phó với kẻ địch thì cực tốt, nhưng vũ khí quay đầu đối phó với con dân bách tính thì thiên hạ thành bò dê đợi mổ rồi.

Vân Tranh xua tay bảo chúng tướng không cần xôn xao: - Chẳng lẽ ông cho rằng lão tử chỉ còn con đường tạo phản sao, nếu như ta có đi tới bước đó thì cũng là do đám người các ngươi bức bách!

Trần Lâm cũng chướng tai xen vào: - Khoan Phu ông cho rằng lão phu là người chết à?

Văn Ngạn Bác nổi giận chỉ mặt Trần Lâm, một tên thái giám dám xưng lão phu trước mặt ông ta: - Từ khi ngươi tới Nhạn Môn Quan, tấu chương gửi về kinh sáu mươi mốt bản, trong đó bốn mươi lăm bản tán thưởng đạo cầm quân của Vân hầu, ngoài ra thỉnh công cho tướng sĩ, giải thích cho Lý Đông Sở và Vương An Thạch, không có bản tấu nào là chấp hành chức trách giám quân của ngươi, ngươi có khác gì tượng gỗ trong miếu không?


- Lão phu có sao tâu vậy, chẳng lẽ ông muốn ta ngậm máu phun người với hài lòng.

Vân Tranh biết bản mặt đám quan văn đã lâu, cho nên vốn không thèm chấp, nhưng Văn Ngạn Bác tới đây gây rối làm y nổi giận: - Văn Khoan Phu, ngươi tới đây để kiếm chuyện với quân ta phải không? Đại chiến Tây Kinh, mấy vạn tướng sĩ vong mạng, ngay cả Trần công công cũng cầm gươm lên trận cổ vũ tướng sĩ. Quân sĩ dùng xương máu đem về vinh quang cho quốc gia, lại không đổi được chút tôn kính náo của đám văn thần các ngươi sao?

- Nếu ngươi lo Vân mỗ có lòng bất thần, vậy Vâm mỗ giao ra binh quyền, để ngươi hoàn thành đại kế bắc phạt.

Văn Ngạn Bác mặt không đổi sắc: - Lão phu không có cái bản lĩnh đó, Vân Trường Sinh ngươi chớ ngậm máu phun người, lão phu nhắm vào ngươi, Trần Lâm, không phải nhắm vào tướng sĩ.

- Tướng sĩ có công tất nhiên không thiếu ban thưởng, lần này bệ hạ thưởng rất lớn, lão phu chỉ có vui mừng, cũng muốn thấy tướng lĩnh mới vươn lên, có như vậy Đại Tống mới có nhân tài tuấn kiệt dùng không hết, lúc ấy không còn ai là không thể thay thế, Vân Trường Sinh ngươi không phải là lựa chọn duy nhất nữa.

Vương An Thạch vội vàng đi tới: - Khoan Phu huynh, mắng người xong rồi thì nên nói chút lời dễ nghe, tránh tướng sĩ nguội lạnh.

Vân Tranh nhìn vẻ mặt đắc chí của Văn Ngạn Bác kéo Trần Lâm rời đi, nếu lúc này y có bất kỳ hành động gì, chẳng khác nào trúng kế của lão ta, loại người này không sợ chết, có lẽ đang mong bị Vân Tranh chém một cái, thế là lưu danh sử sách. Mục đích của đám quan văn rõ rõ ràng, muốn ly gián y và tướng sĩ, nói gần hơn là muốn y và Trần Lâm cút ra chỗ khác để mua chuộc lòng quân.

Lòng quân có thể dễ dàng mua chuộc bởi lời đường mật của những kẻ chưa từng ra trận kề vai sinh tử sao, đám quan văn lúc nào cũng coi thường võ tướng quá mức rồi.

Trần Lâm rời đi rồi vẫn không thể nguôi giận, ở Đại Tống luận tới trung thành có ai so được với ông ta.


- Giám quân chớ giận, Văn Khoan Phu với ta xưa nay vốn chẳng hòa thuận, tất nhiên là không có lời lẽ gì dễ nghe.

Trần Lâm cho hai tay vào ống tay áo: - Lão phu nay rời xa bệ hạ một chút liền vô duyên vô cớ sinh ra chuyện, lão phu có sao nói vậy, chúng còn muốn cái gì, muốn lão phu vu khống Đại tướng quân và tướng sĩ hay sao?

- Lão phu cũng biết nói xấu Đại tướng quân sẽ khiến đám văn thần vui mừng, nhưng trừ bệ hạ ra, lão phu không cần thiện cảm của ai hết, lão phu được bệ hạ cử tới giám quân thì ắt phải có trái tim công tâm.

- Mỗi việc ngài làm, lão phu ghi chép thật sự, không thêm không bớt, không có nhận xét, bình phẩm ra sao là chuyện của bệ hạ. Văn Ngạn Bác không tin điều lão phu viết, nhưng bệ hạ sẽ tin Trần Lâm này không che mắt bệ hạ.

Vân Tranh quen bị đối xử bất công rồi, còn Trần Lâm có lẽ đây là lần đầu, thế là đành phải an ủi ông ta, cùng đứng nhìn mặt trời lặn, xỉ vả quan văn trong triều.

Đại Tống chiếm Tây Kinh cũng không khác gì khi ở trong tay người Liêu, ra vào đều là quân nhân, trên cổ đạo đều là dịch mã, đội xe từ tận chân trời kéo dài tới Tây Kinh, xe chở lưu dân, xe chở lương thảo chất cao, nhưng đa phần đội xe là do thương cổ Đại Tống tạo thành.

Đám thương cổ nghe nói Vân Tranh hạ thành Tây Kinh, lập tức tổ kiến đội xe tới, chuẩn bị chiếm lấy phủ Đại Đồng, điểm mấu chốt kinh thương nam bắc.

Vương An Thạch không cho thương cổ vào thành, ông ta chuẩn bị đem cửa hiệu trống trong thành bán đi, lấy tài chính để chuẩn bị biến pháp.


Thành Tây Kinh giờ chỉ thiếu nhân khẩu, Đại Tống thì chưa bao giờ thiếu nhân khẩu, mấy vùng Hà Nội, Lưỡng Hoài đã đông đúc tới không chịu nổi nữa, bách tính tới đất trống trên đê cũng không chịu bỏ qua, khai khẩn dùng để trồng lương thực mà vẫn không đủ ăn.

Phụ cận Tây Kinh sông ngòi dày đặc, cỏ cây sum suê, là mục trường tốt, cũng là nông điền tốt, chỉ cần chỉnh lý một chút, trong vòng ba năm sẽ thành nơi giàu có.

Nhân khẩu?

- A ~~~~~

Vân Tranh đột nhiên hét to một tiếng, khiến Trần Lâm đang phát tiết oan tình thiên cổ giật nảy mình, tay đang cầm lò sưởi cũng rơi xuống đất.

- Hầu Tử, gõ trống! Gõ trống! Lão tử muốn thăng trướng!

Hầu Tử không lạ gì chuyện lão gia lên cơn bất chợt, nên lúc nãy vẫn thản nhiên mà đột nhiên lại vung kiếm chém tứ tung, nhưng mà hiện lão gia chỉ có hắn làm thị vệ, không biết nên đi truyền lệnh hay đi gõ trống.

Trần Lâm xua tay: - Đi gõ trống đi, lão gia nhà ngươi có ta chiếu cố. Nói rồi quay sang nắm tay Vân Tranh: - Vân hầu bình tĩnh, vạn vạn lần phải bình tĩnh, đừng trúng kế Văn Khoan Phu, chuyện ngài làm lão phu đều thấy trong mắt, không để ngài bị oan ức.

Vân Tranh vứt cả cả mũ trụ đi: - Thứ chó má Văn Khoan Phu là cái thá gì, nhưng lão tử làm sao mà bình tĩnh được, Một Tàng Ngoa Bàng khốn kiếp lừa lão tử, lão tử phải tấn công Tây Hạ.

- Cái gì? Trần Lâm hoàn toàn không kết nối được bất kỳ sự kiện liên quan nào, đầu óc như đoản mạch:


" Tùng!Tùng!Tùng!Tùng!Tùng!Tùng!..."

Tiếng trống thăng trướng gấp gáp vang lên, toàn bộ quân tốt trong thành bỏ việc đang làm, tức tốc chạy về vị trí, mặc khôi giáp, sẵn sàng xuất chinh.

Tướng lĩnh từ cấp thiên tướng trở lên hỏa tốc chạy về phía Bạch Hổ trướng.

Bốn cổng thành Tây Kinh lập tức đóng lại, quân tốt đốt cháy đuốc trên tường thành, nỏ tám trâu điều chỉnh vị trí, ba khẩu pháo nhanh chóng giương nòng.

Chỉ trong vòng một tuần trà, toàn bộ Tây Kinh đã bố phòng xong xuôi.

Văn Ngạn Bác nửa bất mãn nửa nghi hoặc nhìn Vương An Thạch thấp thỏm bất an, ngay cả Trịnh Bân cũng hồ đồ tới Bạch Hổ đường.

Trong Bạch Hổ đường đã đầy người, nhưng ngoài thi toảng có tiếng khải giáp va chạm thì im phăng phắc chờ đợi chủ tướng tới.

Vân Tranh mặt hầm hầm đi vào, Trần Lâm ôm mũ trụ theo sau, chư tướng giật mình, đại soái ngay cả khi lên trận cũng thảm nhiên như không, sắc mặt khó coi thế này, nhất định có chuyện lớn xảy ra.

Cheng một tiếng, Vân Tranh vứt bảo kiếm lên bàn, ngồi xuống ghế bọc da hổ, vào đề luôn: - Chúng ta mắc bẫy Một Tàng Ngoa Bàng rồi!

HẾT!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận