Suốt cả mùa đông, đại quân xuất phát từ Tây Hạ đi ba nghìn dặm mới lừa được Vân Tranh, lừa được nước Liêu mới tới được nơi này.
Sau bữa ăn thịnh soạn, đại quân Tây Hạ bắt đầu đi săn ở vùng thảo nguyên xa lạ này, lần này con mồi không chỉ làm no bụng người Tây Hạ, càng làm cường tráng thân thể nước Tây Hạ.
Một Tàng Ngoa Bàng nằm trên một tấm thảm lông cừu dầy, đầu ngối trên đùi nữ tử diễm lệ, tay cầm ly rượu nheo mắt thưởng thức ca vũ.
Nhìn thấy đội lạc đà của Lý Thanh tới, sai thị vệ gọi hắn tới, nhớ những lời lúc xuất phát Lý Thanh hỏi mình, Một Tàng Ngoa Bàng không nhịn được cười.
- Quốc tướng trí tuệ vô song, Lý Thanh hổ thẹn, tới để thỉnh tội.
- Ngồi xuống nói, nhận lỗi thì cũng phải có bộ dạng nhận lỗi, uống hết chén này, coi như ta chúc mừng Bát Hỉ quân thắng lợi liên tiếp.
Lý Thanh cung kính ngồi dưới chân Một Tàng Ngoa Bàng, uống cạn chén rượu.
- Ha ha ha, ta luôn dấu ngươi, ngày đó ngươi chất vấn ta, có biết ta vui thể nào không, cả Đại Hạ rộng lớn chỉ ngươi dám trực tiếp hỏi ta, đó là bi ai của Đại Hạ cũng là nỗi đau của ta.
Lý Thanh chắp tay nói: - Quốc tướng uy nghĩ vô song, mọi người kính sợ là chuyện hợp lý, chỉ có Lý Thanh mãng phu không hiểu biết, sau này quốc tướng chỉ đâu, mạt tướng huyết chiến nơi đó.
Một Tàng Ngoa Bàng xua tay: - Không cần nịnh bợ ta, các ngươi cho rằng ta che trời vượt biển thành công, nhưng Vân Tranh đã phát hiện rồi, vì thế còn viết thư cho Liêu hoàng, nói rõ nguy hại của ta.
- Người Liêu đã biết rồi sao? Lý Thanh giật mình, Vân Tranh cách đó quá xa, dù biết cũng chưa chắc làm được gì, người Liêu mà biết tất nhiên là khác, bọn họ muốn dễ dàng thoát thân là không thể, đứng dậy nói: - Quốc tướng, để mạt tướng bắc thượng chặn Da Luật Tín, người Liêu phân binh chống Tống, lực lượng Da Luật Tín là mạnh nhất.
Một Tàng Ngoa Bàng cười hài lòng: - Phía bắc có ngươi là ta yên tâm rồi, phía đông giao Trương Giáng cũng không thành vấn đề, nhưng các ngươi sẽ không có được chi viện, chỉ cần đại quân cướp được nhân khẩu sẽ toàn thắng. Ngươi cần bao nhiều người ngăn Da Luật Tín?
- Mạt tướng cho rằng ba vạn người là đủ.
Một Tàng Ngoa Bàng gật đầu: - Để ổn thỏa, ta cho người một trăm thiết diêu tử ... Nói tới đó chợt thấy Ách Nương đứng xa nhón chân nhìn về phía này, cười hỏi: - Muội muội ta vì ghen tị đòi giết thê tử và nữ nhân đó, ngươi không chút do dự giết thê tử, nhưng với nữ nhân đó lại vì bảo vệ mà không cho rời người chốc lát là sao?
- Thê tử của mạt tướng phạm lỗi lớn, chuyện tư phong với người tuy không nói ra, nhưng luôn là cái gai trong lòng, tiên vương hậu muốn giết, tất niên là mạt tướng ra tay. Còn nàng tuy không xinh đẹp, nhưng chẳng có danh phận gì, nhưng hết lòng vì mạt tướng, tất nhiên sẽ bảo vệ nàng, nếu không có nàng, hồn phách của mạt tướng sẽ không có nơi gửi gắm. Lý Thanh hiểu ý Một Tàng Ngoa Bàng, gia tộc thê tử của hắn nổi giận, thấy hắn giết thê tử mà bỏ qua nữ nô, làm họ cảm thấy vũ nhục, quốc tướng muốn hắn giết Ách Nương để xoa dịu xung đột, nhưng hắn quyết không làm:
Một Tàng Ngoa Bàng ồ một tiếng, không ngờ phân lượng Ách Nương nặng tới mức Lý Thanh từ chối mình, ngồi thẳng dậy, đợi nghe nguyên nhân.
- Trận Loạn Thạch Pha kỵ binh Đại Hạ ta gặp phải voi chiến của Vân Tranh đại bại, mạt tướng dẫn huynh đệ đột vây cũng thất bại, bị đánh ngã xuống đống núi xương biển máu ... Lý Thanh hồi tưởng lại cái đêm trăng rất sáng đó: - Ngày mạt tướng ăn thịt người, trắng như nhuộm máu mà đỏ rực, mạt tướng như sói hoang hướng về ánh trăng gào thét.
Một Tàng Ngoa Bàng rót cho hắn chén rượu: - Nói như vậy phụ nhân kia làm ngươi yên tĩnh lại?
Lý Thanh nhớ lại chuyện cũ là bụng lại thấy nhộn nhạo, tu mạnh một hơi hết chén rượu: - Vâng, có nàng ở bên cạnh, mạt tướng mới thấy mình còn là người, không phải dã thú.
- Thành dã thú cũng có gì không hay, nay chính là thời điểm có biến động lớn nhất trong nghìn năm qua, bản tướng hận không thể biến thành dã thú để tranh giành thêm lợi ích cho Đại Hạ.
- Nếu như ngươi không muốn làm dã thú vô nhân tính thì để ta làm vậy. Một Tàng Ngoa Bàng nói xong câu này không còn hứng thú trò chuyện nữa, đứng dậy đi về phía Loan Hà:
Ách Nương bấy giờ mới chạy tới, dìu Lý Thanh về lều, giúp hắn cởi áo ngoài, ngạc nhiên phát hiện ra lưng áo đã ướt đẫm, nàng không hề biết rằng mình vừa đặt một chân vào Quỷ Môn quan, bận rộn chạy qua chạy lại lấy áo mới, lau người cho Lý Thanh.
Thay y phục, Lý Thanh thấy toàn thân nhẹ nhõm, buổi sáng còn thấy phổi khó chịu, giờ hít thở vô cùng thông suốt.
Hít thật sâu một hơi, lần gần nhất hít không khí thoải mái thế này hình như mấy năm rồi, thoát được nguy cơ lớn, Lý Thanh chỉ muốn tắm rửa thật thoải mái, bảo Ách Nương: - Lấy nướng nóng cho ta, càng nóng càng tốt, tắm một lần thống khoái, nói không chừng bệnh cũng khỏe.
Một Tàng Ngoa Bàng vừa rồi đã muốn giết người, cho nên mới rời đi, mỉm cười với mỗi quân tốt thi lễ với mình, thi thoảng còn khuấy nồi canh lớn, thấy có xương có thịt là cười hài lòng, nếu chỉ có canh không là nổi giận với hỏa đầu quân, suốt cả chiều đều bận rộn như thế.
Cho tới tận trời tối Một Tàng Ngoa Bàng mới trở về lều, cô độc ngồi bên ánh đèn leo lết.
Không ai được thấy Một Tàng Ngoa Bàng này, họ chỉ có thể thấy vị quốc tướng uy nghiêm, hoặc trí tuệ ôn hòa, thậm chí là tàn độc cũng đã có người thấy, chỉ không ai thấy hắn yếu đuối suy sụp.
Không thể giết Lý Thanh.
Nay Đại Hạ tổn thất nhiều tướng tài rồi, mấy vị lão tướng lại không đồng lòng với hắn, nhân thủ có thể dùng được không nhiều.
Đèn rất nhỏ, nửa người Một Tàng Ngoa Bàng ẩn trong bóng rồi, đôi mắt lúc nào cũng lóe hàn quang khiếp người.
Người đời đều nói hắn âm độc tàn nhẫn, bị quyền lực làm mê muội, nhưng tất cả điều hắn làm đều vì tương lai của tộc Đảng Hạng.
Hiểu mình nhất là Vân Tranh, Một Tàng Ngoa Bàng bất giác nghĩ như thế.
Tới giờ hắn vẫn nhớ thiếu niên gầy gò đen xì có hàm răng rất sáng đó khi vào lều mình nói :" Được gặp Đại tướng quân là vinh hạnh ba đời của Vân Tranh!"
Hắn rất thích Vân Tranh, thực sự thích, ở Tây Hạ không ai có thể ngồi bàn luận cổ kim cùng hắn như Vân Tranh, một người có học thức uyên bác như vậy mà lại nấu ăn rất ngon, hắn phải rất kiềm chế không để mình sa đọa bởi những món ăn Vân Tranh làm.
Trên đời này nếu ai có thể đoán ra được ý đồ của mình, chắc chắn là Vân Tranh, tình thế của y ở Đại Tống chẳng tốt đẹp gì, ngay cả người cùng tộc cũng muốn giết, giống mình, nhưng vẫn một lòng vì Đại Tống mà chinh chiến.
Lần đàm thoại bên Hoàng Hà, lần tính kế nhau một cách ấu trĩ đó làm Một Tàng Ngoa Bàng ấm áp, không có Lý Thanh làm bạn, ít nhất còn có Vân Tranh làm đồng loại.
Nghĩ tới đó, Một Tàng Ngoa Bàng viết thư cho Vân Tranh, giảng giải một cố cái nhìn của mình về nước Tống, trình bày quan hệ giữa hai nước trong tương lai, hi vọng được Vân Tranh đồng ý. Hắn cũng muốn nghe suy nghĩ của Vân Tranh về Đại Hạ, đây là điều cực kỳ quan trọng.
Chỉ có hổ mới nghe kiến nghị của sư tử, sư tử chỉ nghe đề nghị của hổ, dù bọn chúng có là kẻ địch, nếu là cừu dê đưa ra kiến nghị của mình, sư tử và hổ sẽ ăn thịt chúng trước, sau đó cân nhắc kiến nghị của chúng sau.
Đêm đã khuya, đại doanh của người Tây Hạ vẫn ồn ào, không ngừng có nô lệ người Liêu bị võ sĩ Tây Hạ áp giải tới, ăn qua loa một chút rồi lên đường, người Tây Hạ đã thiết lập vô số dịch trạm, chuẩn bị đưa người Liêu tới phương tây xa xôi.
Vì kế hoạch này Một Tàng Ngoa Bàng chuẩn bị hơn năm năm, hắn chưa từng muốn cùng quân Tống tranh giành đất đai nước Liêu, hắn muốn thiết lập nên một đế quốc Tây Hạ đứng sừng sững ở phương tây.