Lý Thường đang phóng ngựa như bay trên con đường nhỏ bí mật, lòng tràn ngập hùng tâm tráng trí, ông ta cuối cùng đã nghĩ được cách nhanh chóng thu phục Yến Vân.
Khó khăn trong việc này không phải phải nằm ở nước Liêu, mà ở bách tính bản địa, nếu như bách tính muốn quay về cố thổ, chỉ cần dựng cờ cổ động, Liêu hoàng đang bị hai mặt giáp kích chỉ còn cách chạy về thảo nguyên tiếp tục chăn dê.
Không mời được Khổng Viễn Đạt cùng tới Phụng Thánh Châu làm Lý Thường có chút thất vọng, có điều Khổng Viễn Đạt đã bắt đầu liên lạc nhân thủ hai nhà Khổng Nhan ở nơi này, chỉ cần mình ra tay, tin rằng Yến Châu chẳng mấy chốc mà điên cuồng.
Khi bách tính đem hết sỉ nhục chịu đựng trăm năm qua phát tiết hết, bọn họ chỉ còn lại sự yếu đuối sâu trong bản chất, khi ấy quan phủ dẫn dắt một chút, mọi việc sẽ quay lại yên bình.
Con đường này cho dù cực kỳ bí mật cũng người qua kẻ lại, vô số hào phú mang theo tài sản gia quyến đang vội vàng rời Phụng Thánh Châu.
Lý Thường nhìn họ với ánh mắt thương hại, những người này giờ chỉ là dê béo đợi làm thịt, chỉ là chưa rõ con dê béo này sẽ rơi vào tay Liêu hay Tống, nghĩ tới đó quất mạnh mông ngựa, phải nhanh mới có được nhiều dê hơn.
Trên đường thi thoảng xuất hiện bại binh người Liêu, bọn chúng ngang nhiên cướp bóc, gian dâm, giết người, con đường chưa tới ba mươi dặm, Lý Thường gặp phải mười mấy sự việc tương tự.
Những sinh mạng đó chưa đủ khiến Lý Thường dừng bước dẫn thân vệ cường tráng của mình thế thiên hành đạo, đám bại binh cũng biết đội ngũ này không chọc vào được, thế nên hai bên ăn ý việc ai người nấy làm.
Đoàn người Lý Thường đi qua một khúc rẽ, xe cộ bị lật đổ, mười mấy Liêu binh đang ra sức cướp bóc, một đứa bé bị người mẹ tuyệt vọng ném về phía Lý Thường, còn nàng thì bị một tên Liêu binh đè xuống xé quần áo.
Lý Thường đón lấy đứa bé, nhíu mày nhìn Liêu binh, thân vệ tức thì hiểu ý bóp cỏ, mười mấy tên Liêu binh xung quanh ngã gục trong vũng máu.
- Sở dĩ ta cứu các người là vì ta mang theo trẻ con rất bất tiện, đi được thì đi mau đi, đừng đi tìm Liêu hoàng nữa, nên trở về cố hương của mình, nơi này sắp xảy ra những chuyện còn khủng bố hơn nữa.
Phụ nhân kệ nửa thân trên phơi bày hết ra ngoài, khóc lóc đón lấy đứa bé, miệng run run không biết phải nói gì, thình lình một thanh đoản đao từ dưới tã đứa bé đâm ra.
- Ngươi... Lý Thường chỉ là một quan văn, không kịp phản ứng, miệng còn đang mỉm cười thì bụng truyền tới cơn đau nhói, hét lớn ngã xuống:
Thân vệ lập tức giương nỏ hướng về phía phụ nhân và mấy người ăn mặc kiểu phú ông, tình thế xoay chuyển trong chớp mắt, đám phú ông phóng từ ống tay áo ra một loạt tụ tiễn, đám thân vệ không kịp bóp cò, nối nhau hét thảm.
Phụ nhân kia vứt đứa bé đi, đoản đao tiếp tục đâm tới Lý Thường nằm trên mặt đất.
- Á... Lý Thường trúng một dao nữa, tuy đau đớn, nhưng đoản đao không đâm xuyên được nhuyễn giáp đen xì dưới lớp áo bào:
Đội trưởng thân binh nhịn đau bóp cò, mũi tên xuyên người tráng hán định tiếp cận mình, ném nỏ hết tên đi, rút trường đao chém phụ nhân.
Phụ nhân lắc tay một cái, đoản đao tách ra làm hai, hai tay cầm đoản đao vắt chéo chắn trước bầu ngực nõn nà, nhưng trường đao từ trên chém xuống, thế lớn lực mạnh, mũi đao chém qua vai ả. Phụ nhân kêu thảm, mép váy tung lên, đáy hài xuất hiền mũi dao sáng loáng đá vào bụng đối thủ.
Thân binh đội trưởng ỷ có giáp không né, nắm đấm có gai nhọn nện tàn bạo xuống ngực phụ nhân, ả hét đau đớn lùi lại.
Một cái chùy xích từ bên mé bay tới, không kịp giết ả phụ nhân ngực be bét, nghiêng người né đi, lăn tới bên cạnh Lý Thường đứng dậy, gườm gườm nhìn kẻ địch phía trước.
Những thân vệ bị thương khác mặt đầm đìa máu cũng nhanh chóng tụ tập bên cạnh kết trận, thứ ám khí phóng bằng tay kia làm sao có thể hạ được những sĩ tốt kinh nghiệm trận mạc lại được trang bị tận răng cho họ.
Đám phú hào đánh lén không thành, kéo người bỏ chạy khỏi chiến trường, đánh nhau với đám tinh binh đã bày ra thế trận, bao nhiêu cao thủ cũng vô ích.
Lý Thường ho khù khụ bò dậy, bảo thân binh đội trưởng: - Ngươi băng bó vết thương đã, lão phu không sao.
Thân binh đội trưởng phái thám tử canh chừng xong mới mới rút tụ tiễn trên mặt ra, rắc thuốc trị thương rồi đi xem các huynh đệ khác, một người bị tụ tiễn đâm vào mắt, nếu rút ra, e sẽ đau mà chết, hắn liền ra tay đánh ngất trước, sau đó rút mạnh, thân vệ vốn hôn mê kia vẫn hét lên đau đớn, co giật vài cái mới nằm im.
Tiếng trẻ con khóc gào làm Lý Thường nén đau bò tới, bế đứa bé lên, kéo tã ra kiểm tra thương tích thì phát hiện là bé gái, may mà tã dày vừa rồi rơi xuống không sao, đang nắm chặt tay khóc, chắc hẳn là đói.
- Ngươi là thứ nghiệt chướng, nhưng xem như có duyên với lão phu, thôi vậy, thời gian qua lão phu chạy đông chạy tây, bỏ rơi phu nhân, bà ấy luôn nói thiếu một khuê nữ để tâm sự, vậy hãy làm khuê nữ của lão phu đi.
Thân binh đội trưởng chắp tay: - Quan nhân, nơi này nguy hiểm, chúng ta mau chóng rời đi thôi.
Lý Thường lắc đầu: - Không ổn, chúng ta chỉ có mười người, giờ ai nấy thương tích, gian tặc đã mai phục trước ở đây, ắt còn có cạm bẫy phía trước. Thả hải đông thanh ra, xin đại quân gần nhất chi viện, nơi này địa thế hiểm yếu, chúng ta có thể cố thủ, không nên đi bừa.
Thân binh đội trưởng tuân lệnh, thả hải đông thanh đưa tin, sau đó tổ chức người canh giữ những chỗ có lợi.
Đứa bé cứ khóc mãi, Lý Thường tới đội xe của đám người kia tìm cái thảm dày đặt nó xuống, thuần thục nhóm lửa đun nước, bôn ba bên ngoài những kỹ năng này không thể thiếu, sau đó lấy bột mì đun thành cháo loãng, thổi nguội đút cho đứa bé: - Hà hà, ngon không, bột mì rang của lão phu ngon hơn của Vân hầu nhiều, y làm ra thứ này chỉ để lừa bụng, lão phu còn thêm hạnh đào, ruốc thịt nghiền nát, dùng lửa liu riu xào thành, bé con có phúc ăn đấy.
Xung quanh nhìn Lý Thường tay chân lóng ngóng cho đứa bé ăn, mặt ai cũng trở nên hiền hòa hơn vài phần.
Thân binh đội trưởng quay lại, thấy trong núi gió lớn, lục lọi đội xe tìm được ít chăn đắp lên người Lý Thường và đứa bé: - Quan nhân, chúng ta đi đường cẩn thận, chưa bao giờ dừng lại một nơi lâu, ít tiếp xúc với người khác, làm sao thích khách biết mà đặt bẫy mai phục chúng ta ở đây?
- Huyện Trác Lộc có vấn đề rồi, còn nhớ tên phú hào Thuần Vu Vi giao hảo với Khổng Viễn Đạt không? Đó là sơ hở duy nhất của chúng ta. Khổng Viễn Đạt tâm thái thư sinh dễ tin người, nên chúng ta mới gặp kiếp nạn này.
- Vậy sao ông ta không ra tay ở huyện Trác Lộc, ở đó chúng ta không thể thoát được.
Lý Thường cười lớn: - Ngươi cho rằng mấy chục vạn hùng sư của Đại Tống ta là đồ trang trí à, hung danh Vân hầu lan khắp thiên hạ, nếu chúng ta chết ở đó, dù có phải Thuần Vu Vi làm hay không, toàn bộ Thuần Vu gia cũng chết sạch.
Thân binh đội trưởng rất tán đồng, chỉ phú hào nước Liêu bị chết xung quanh: - Nơi đó hẳn có cha mẹ hoặc thân tộc của cô bé, chúng ta có nên...
Lý Thường lạnh lùng nói: - Láo toét, đây là khuê nữ Loan Loan do lão phu sinh ra, liên quan gì tới Liêu cẩu?
Thân binh đội trưởng ngớ ra, may mà đầu óc cũng đủ dùng, vội vàng thi lễ với tiểu nha đầu còn đang tuổi ê a học nói: - Phùng Thất ra mắt Đại tiểu thư.
Lý Thường chuyển giận thành vui: - Ha ha ha, tốt, ngọc bội này là Đại tiểu thư thưởng cho ngươi.
Phùng Thất vui mừng nhận lấy ngọc bội cho vào lòng, có thể nhìn ra quan nhân rất yêu thương đứa bé này, chỗ phu nhân cũng dễ ăn nói, chỉ mang về một tiểu nha đầu thôi, không mang về mẹ tiểu nha đầu, nói không chừng phu nhân càng vui mừng.
Quan nhân bôn ba bên ngoài, chưa bao giờ tìm chốn hoa liễu, sinh hoạt đa phần là ăn gió nằm sương, giờ có tiểu nha đầu này thêm niềm vui cũng không tệ.
Giờ nhất định phải dặn dò cái đám mồm không nắp kia thật kỹ càng.