“Trình Tri Viễn có tài năng khiến nhiều người hâm mộ, không chỉ tài năng thiên phú của anh là tuyệt vời.
Đến cả phong cách chơi bóng đơn giản ưu nhã của anh trên sân tennis, cũng thể hiện sự mạnh mẽ, hùng hồn, tự nhiên thành thạo, dùng tay đánh lại thế nhưng nhẹ nhàng như một con bướm bay trên bông hoa, chiến thắng một quả bóng đẹp đến đáng kinh ngạc.
Trên sân, anh thậm chí còn im lặng hơn, cổ vũ như sóng thần, nhưng anh dường như đứng ngoài cuộc, với một cái nhìn bình tĩnh cúi đầu để sắp xếp vợt.
Càng khó hơn là phong độ của anh ở ngoài sân, khiêm tốn, tao nhã, lịch sự”
“Nội dung gì hay cơ? ” Giọng nói của anh vang lên bên tai.
Trình Vi cả người chấn động, giống như người vợ bé đột nhiên khép lại tờ báo của mình, cô như một tên trộm ném những lời ngon ngọt của Tiểu Yến đối với anh lên chín tầng mây.
“Đó là tạp chí mẫu.” Cô hoảng sợ, nhìn thẳng vào bàn tay của mình, khuôn mặt của cô cố gắng giữ bình tĩnh, bình tĩnh lặp đi lặp lại, “Tạp chí mẫu của anh.”
Trình Tri Viễn ngồi xuống đối diện cô, nhân viên phục vụ cũng vừa vặn mang cà phê đặt lên bàn.
Thay vì lấy tạp chí, anh lại quen thuộc đem tách cà phê đến trước mắt cô, thêm nguyên liệu và khuấy cẩn thận trước khi đẩy trở lại trước mặt cô.
Ngôn Tình Ngược
“Hai gói sữa không đường có đúng không?” Anh ôn nhu nhìn cô, giống như dòng nước suối nóng chảy qua vào mùa đông lạnh.
Cô lại không biết làm sao, dừng một chút, trực tiếp đưa tay kéo ly trước mặt anh đến uống một cái: “Thật ra bây giờ em chuyển sang uống cà phê đen, quá nhiều đường ngược lại uống không quen.” Cô vừa nói vừa nhìn anh, muốn xem rõ ánh mắt bình tĩnh kia, nhưng vừa chạm vào ánh mắt anh không nhịn được mà đột nhiên chuyển hướng, quay sang một bên đem lời nói hết: “Con người sẽ thay đổi….”
Anh cao như vậy, mặc dù là ngồi nhìn cô vẫn có loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
Trình Vi nói xong, lại cúi đầu dùng thìa khuấy cà phê trước mặt.
Một lát sau, ngón tay thon dài của anh đưa đến trước mặt cô, bưng ly đường qua uống một ngụm rồi mới chậm rãi mở ra: “Nhưng tôi không thay đổi.”
“Trình Tri Viễn làm sao có thể là con người? Anh ấy là một vị thần đúng không?”
Khi còn đi học, đây là những gì các bạn cùng lớp thường nói về anh, đặc biệt là vào thời điểm kết quả cuối cùng được liệt kê, tên của anh luôn luôn ở vị trí đầu bảng, không thay đổi trong tất cả các năm.
“Vị trí số một trong tổng kì thi không chán sao? Võ lâm đệ nhất đều gọi mình là Độc Cô cầu bại*” Cô không có ý định học tập, luôn trầm mê với tiểu thuyết võ hiệp, đi học không nghe giảng, nhưng lại có rất nhiều cách trêu chọc anh.
(*Độc cô cầu bại: hiệu là Kiếm Ma, được xem là nhân vật có võ công cao nhất trong các tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, là thiên hạ vô địch)
Anh nghe xong thì mỉm cười: “Tôi không thích thay đổi.”
Anh không thích thay đổi, vì vậy khi giáo viên sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích vào năm thứ ba, anh ôm túi xách của mình trước sự chứng kiến của mọi người và đi thẳng đến hàng cuối cùng.
Lúc đó mọi người ồ lên, tiếp theo là một trận ồn ào, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không thể tin mà lớn tiếng kêu to tên của anh: “Trình Tri Viễn?!”
Anh ngồi xuống, chậm rãi rút bài kiểm tra ra khỏi túi của mình và đặt nó trên bàn sau đó nhìn vào khuôn mặt của giáo viên và nói nhẹ nhàng: “Em không muốn đổi bạn cùng bàn, em không thích thay đổi.”
Người đầu tiên đặc biệt nói đúng lý hợp tình, ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm đảo qua khuôn mặt của anh, lại dừng lại trên người cô.
Từ đó tin đồn về bọn họ cứ thế truyền đi?
Một người cao cao tại thượng như vậy, đối xử với cô lại vô cùng khoan dung, thậm chí cam tâm tình nguyện đến mức làm cái bóng của cô cũng không sao cả.
Tin tức trong khuôn viên trường được truyền đi rất nhanh chóng, câu chuyện ấm áp đầu tiên của người đứng đầu và đếm ngược tạo thành như thế chỉ trong nháy mắt..