Kẻ nắm quyền hô mưa gọi gió chưa từng có ai dám trái ý, càng đừng nói đến sương mù tình cảm.
Tần Du bóp mông nhỏ của cô, đôi mắt sâu thẳm.
Bảy năm ngay cả cỏ cây ở cảnh Chương Đài cũng chấp nhận anh là chủ nhân.
"Nói lại lần nữa.
" Giọng anh lạnh đến đáng sợ.
Xương cốt của mỹ nhân rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khắc sâu một vết hằn trong tim anh.
"Tôi chưa từng thích anh.
" Đường Ly nghẹn ngào nói: "Chưa từng!"
Sự lạnh lùng của anh như sự bình tĩnh trước cơn bão, đột nhiên anh nắm lấy tay cô, gần như có thể bóp nát cổ tay cô: "Vậy đây là gì!"
Bàn tay của hai người, một bàn tay mạnh mẽ màu đồng, một bàn tay trắng nõn mềm mại.
Điểm duy nhất giống nhau là chiếc nhẫn đính hôn trên ngón áp út.
Khi đeo vật đính ước này, cô đã từng nói rằng thích anh, còn thề nữa.
Anh và cô vốn dĩ không phải người cùng thế giới nhưng lại ở bên nhau nhau, một cuộc hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa là lựa chọn phù hợp hơn.
Thế nhưng lại là cô chủ động nhắc đến tình cảm, mà giờ đây chính cô lại đích thân nói chưa từng.
Cô là cái gì, muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?
"Đừng hòng!"
Ánh sáng lấp lánh từ những viên kim cương, trong mắt Đường Ly giống như sự sắc bén lạnh lùng của anh.
Cô cũng không biết lấy đâu ra can đảm, trước mặt anh, cô tháo nhẫn xuống.
"Tôi sẽ không thích anh! Cũng không có người chồng như anh!"
Chiếc nhẫn rơi xuống vạch một vết máu trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.
"Tốt, rất tốt.
" Anh ngẩng đầu lên đầy nham hiểm, thậm chí còn chẳng thèm lau máu, toàn bộ ánh mắt đều nhìn vào đôi mày đôi mắt cô.
Ngay sau đó tiếng gãy thanh sắt chói tai phát ra từ song sắt của chiếc lồng sắt!
Người đàn ông xuất thân từ quân ngũ há có thể ăn chay, chỉ cần xoay cổ tay đã bẻ gãy thanh sắt, tiếng động lớn như thể trút cơn thịnh nộ trong lòng anh.
Sự điên cuồng của anh rõ ràng đã dọa cô sợ, cô hét lên lùi về phía sau chiếc lồng, thân hình trắng nõn trần trụi hiện lên một vẻ đẹp khiến người ta muốn hành hạ, hơn nữa hai bầu ngực mềm mại, bầu vú rung lắc vô cùng khiêu gợi.
Cô nào có thực sự sợ anh, trong người rõ ràng vẫn còn giấu một cái đuôi không nghe lời, lúc có can đảm dám gào thét phản kháng anh, nhưng gây họa thì chỉ biết trốn!
"Chạy? Muộn rồi!"
Nữ tù nhân nhỏ bé chống đối cấp trên bị lôi ra khỏi lồng, vòng eo mảnh khảnh bị bàn tay to lớn siết chặt, không còn đường nào để trốn.