Kể từ khi quen biết Tần Du, dáng vẻ lạnh lùng vô tình của anh đã khắc sâu vào trong tim cô.
Vẻ cao cao tại thượng, uy nghiêm lạnh lẽo.
Anh là cấp trên, là thủ lĩnh, là chủ nhân của cảnh Chương Đài, sở hữu thân phận hiển hách như vậy, vô tình cũng là vẻ bề ngoài thích hợp nhất của anh.
Coo ô thậm chí còn khó mà tưởng tượng anh có thất tình lục dục.
Trước đây, cô mới nghe nói quyền thế anh ngang trời, bóp chết một người dễ như bóp chết một con kiến, nhưng sau khi ở bên cạnh anh mấy năm cô mới biết anh biến thái đến mức nào.
So với việc xử tử dứt khoát gọn gàng, anh thích thú với quá trình hành hạ tra tấn hơn.
Anh sẽ nhốt những kẻ phản bội không nghe lời, dùng đủ mọi hình phạt riêng tư để tra tấn, trò chơi đùa giỡn trong lòng bàn tay như vậy sẽ khiến anh vô cùng phấn khích thỏa mãn!
Nghĩ đến đây Đường Ly cố nén sự run rẩy sợ hãi, cảm thấy bất lực trước kết cục của mình.
Cô chưa từng tận mắt chứng kiến hắn hành hình như thế nào, nhưng dù chỉ nghe kể lại thôi cũng đủ khiến cô nảy sinh ý định chống đối.
Hắn cao cao tại thượng, vô pháp vô thiên, tiêu dao ngoài vòng pháp luật, độc ác như một con quỷ, anh đáng phải chịu báo ứng!
Đáng tiếc là cô chỉ kịp tận chút sức lực nhỏ nhoi thì đã bị anh bắt trở về, còn bị nhốt trong lồng một cách nhục nhã, giống như một con vật nhỏ, không có chút tôn nghiêm nào!
Đường Ly đường cùng, toàn thân lạnh ngắt, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên có một khoảnh khắc dũng cảm nhỏ bé, cô dùng sức cắn chặt hàm răng.
Thà chết còn hơn là rơi vào tay anh bị hành hạ nhục nhã!
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, Đường Ly gần như đã nếm được vị tanh ngọt trong cổ họng, nhưng chớp mắt đã bị một luồng hơi lạnh lẽo hơn bao trùm…
"A! "!
Thân thể trắng nõn của giai nhân run lên trong lồng sắt, bắt đầu kêu đau giãy dụa vô ích làm rung chuyển cả chiếc lồng.
Chỉ thấy cánh tay cường tráng hữu lực của người đàn ông đưa vào lồng, chuẩn xác bóp chiếc cằm nhỏ nhắn yếu ớt của cô.
Dưới sự kìm kẹp của bàn tay sắt, đôi môi đỏ mọng mất máu của cô bị ép mở ra, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, khoang họng mềm mại ẩm ướt bên trong.
"Vội vàng cắn lưỡi tự vẫn sao?" Giọng nói trầm thấp không chút biến sắc của người đàn ông lại vang lên: "Tôi không thích những kẻ câm điếc không kêu lên được.
"
Ý đồ của cô bị anh nói trúng tim đen, trong lúc hoảng sợ, cô nuốt nước bọt một cách bất lực trong cổ họng, phát ra tiếng động vô cùng dâm đãng, chiếc lưỡi nhỏ mềm mại càng run rẩy không ngừng.