Một cuộc tàn sát xảy ra trên đỉnh Phi Lai Phong.
Tạ Tĩnh Uyên nhân ngày hắn ta và tiểu công tử của Phi Lai Phong thành thân, giết hết hơn một trăm mạng người từ trên xuống dưới của Phi Lai Phong.
Huyết tinh thấm đẫm hoa xuân tháng ba trên đỉnh Phi Lai Phong, ngay cả màn sương mờ ảo ngày thường cũng trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.
Vị tiểu thần tiên của Phi Lai Phong kia mặc bộ hỉ phục màu đỏ, bị người yêu móc đi trái tim, chết không nhắm mắt.
Trước khi nhắm mắt, Diệp Trăn thấy được một thế giới đỏ thắm, màu đỏ của ngày cưới, cũng là màu đỏ của cái chết.
Hai canh giờ trước cậu vẫn còn giúp người yêu biện hộ.
Diệp Trăn đứng che chở trước người Tạ Tĩnh Uyên, trước mặt là vài người còn lại của Phi Lai Phong.
"Phụ thân, các vị sư thúc sư bá, việc này chắc chắn không phải là do Tĩnh Uyên làm, con tin tưởng huynh ấy."
Đúng vậy, Tạ Tĩnh Uyên làm sao có thể làm thế được? Tạ Tĩnh Uyên là người yêu đã bên cậu ba năm, ngày thường dùng hết tâm tư cưng chiều sủng ái cậu, chỉ vì để cậu cười.
Người yêu tri kỷ ôn nhu như vậy sao có thể hại người thân của cậu? Chẳng có bất kỳ lí do nào cả.
Huống hồ, hôm nay là tiệc cưới của bọn họ mà.
Diệp Thanh Phong dùng kiếm chống đỡ thân thể, miễn cưỡng đứng thẳng người.
"Trăn nhi, con bị tình cảm che mờ hai mắt rồi.
Ngay từ lần đầu tiên thấy Tạ Tĩnh Uyên ta đã biết hắn không phải là người lương thiện, trong ánh mắt hắn có thù hận và dã tâm.
Ta vốn không muốn cho con và hắn ở bên nhau, nhưng con cứ khăng khăng kiên trì nên ta đành từ bỏ.
Người bày bố cục trận ngày hôm nay, trừ bỏ Tạ Tĩnh Uyên thì còn ai vào đây nữa?"
Nói xong với Diệp Trăn những lời này, ánh mắt Diệp Thanh Phong chuyển tới Tạ Tĩnh Uyên, không còn sự đau lòng và thương tiếc như vừa rồi nữa mà thay vào đó là ánh mắt sắc bén, thanh âm lạnh băng.
"Tạ Tĩnh Uyên, không cần diễn nữa, lộ gương mặt thật ra đi.
Tâm tính Trăn nhi thuần lương, bị ngươi lừa gạt tình cảm, là do nó không có mắt nhìn người.
Nhưng ngươi hạ độc trên dưới hơn trăm người Phi Lai Phong, thù hận ẩn trong đó phải được nói rõ ràng."
Ánh mắt Tạ Tĩnh Uyên cũng thay đổi, trong nó ngập tràn thù hận, lạnh lẽo bị màu máu nuốt chửng.
Chỉ là Diệp Trăn đứng trước mặt hắn không nhìn thấy được, cậu vẫn muốn hoà giải.
"Phụ thân, xin người tin tưởng Trăn nhi một lần, việc này khá phức tạp, người cho con chút thời gian, Trăn nhi nhất định sẽ điều tra rõ."
"Trăn nhi, con đừng hồ đồ nữa." Diệp Thanh Phong đã nhận ra ánh mắt như lưỡi dao của Tạ Tĩnh Uyên nhìn sau lưng Diệp Trăn.
"Trăn nhi, con lại đây trước đã, mau tới bên cạnh phụ thân." Ông thậm chí còn kéo bước chân phù phiếm tiến về trước hai bước, ý đồ kéo Diệp Trăn về phía mình.
"Phụ thân, con..."
Lời nói đột nhiên ngưng bặt, trước ngực Diệp Trăn bắn lên vài tia máu, một bàn tay xuyên qua ngực cậu, trái tim đang đập bị bàn tay kia nắm vào, năm ngón tay dùng lực xiết chặt lại, vỡ tan.
Diệp Trăn bị lực thu hồi của cánh tay kia làm lảo đảo vài bước, cậu phun ra một ngụm máu, dòng máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống, rơi trên hỉ phục, làm hỉ phục màu đỏ trông lại càng đỏ hơn.
"Trăm nhi..."
Diệp Thanh Phong không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, ông nghĩ dù Tạ Tĩnh Uyên có tồi tệ đến mức nào thì cũng sẽ còn một chút cảm tình với Diệp Trăn, nhưng không ngờ, Trăn nhi của ông lại bị hắn moi sống trái tim.
Tức giận công tâm, Diệp Thanh Phong phun ra một ngụm máu, thân thể không chống đỡ nổi nữa ngã về phía sau, đám đệ tử đứng im lặng phía sau nhanh chóng đỡ được ông.
Ý thức của Diệp Trăn bắt đầu trở lại, cậu khẽ cúi đầu nhìn trước ngực mình, nơi đó vốn dĩ thêu một đóa hoa mẫu đơn, lúc Tạ Tĩnh Uyên giúp cậu mặc hỉ phục có nói rằng hôn lễ phải vui vẻ, là vừa phải ung dung mà cao quý, nhưng đoá hoa mẫu đơn này thoạt nhìn hơi tục khí lại rất hợp với Trăn nhi.
Vậy mà, hiện tại, nơi đó lại là một lỗ hổng đầy máu.
Cậu chậm rãi quay đầu, thời gian phảng phất như cũng chậm lại.
Thẳng đến khi đối diện cặp mắt quen thuộc kia, cậu cúi đầu nhìn bàn tay hắn, bàn tay vẫn đang nhỏ máu kia.
"Vì sao?"
Tạ Tĩnh Uyên nhìn thẳng vào hai mắt Diệp Trăn, hắn cố tình làm mình xem nhẹ lỗ thủng đang không ngừng ứa máu tươi trên ngực Diệp Trăn, hắn dùng thù hận để ngụy trang cho mình, mãi cho đến khi không còn thấy vẻ dịu dàng tình tứ thường ngày trong đôi mắt đó nữa.
"Mười năm trước, toàn bộ Phù Vân trang bị giết hại, ta chỉ tới để bắt các ngươi nợ máu trả máu mà thôi."
Hết thảy mọi thứ đều là âm mưu, tình yêu cũng chỉ là lớp ngụy trang của thù hận, ngay cả lần đầu gặp gỡ của bọn họ dưới làn mưa bụi Giang Nam cũng tràn ngập toan tính.
Diệp Trăn đột nhiên muốn đâm cho bản thân mình một đao nữa.
"Đối với ta, ngươi có từng có chút thật lòng nào không?"
Đáp án đã có sẵn trong tim cậu, không, tới cả tim cậu cũng không còn nữa.
"Tạ Tĩnh Uyên chưa bao giờ yêu Diệp Trăn."
Chỉ có người mang trong mình ngập tràn thù hận mới hiểu cách làm sao để dùng một dao sắc bén đâm vào trái tim đối phương.
Diệp Trăn xác nhận, Tạ Tĩnh Uyên thật sự không yêu cậu.
Cậu bỗng nhiên tự giễu mà cười một tiếng, cười ba năm hoang đường kia của cậu, cười cậu thiếu niên si tình, cười cậu đánh mất trái tim ở dưới cơn mưa bụi Giang Nam kia, cũng tự cười cậu yêu sai người, khiến cho tất cả từ trên xuống dưới Phi Lai Phong phải bồi cả tính mạng vào.
Cậu thật là, một kẻ tội đồ.
Cậu ngã xuống nền đất, từng ngụm từng ngụm máu ộc ra ngoài khóe miệng.
Cảnh tượng trước mắt bắt đầu mơ hồ, cậu nghĩ cậu thật sự sắp chết rồi.
Nhưng mà, Tạ Tĩnh Uyên không để cậu chết dễ dàng như vậy, hắn dùng chân khí níu lại hơi thở cuối cùng của cậu, bóp cằm cậu làm cậu ngửa đầu lên.
"Đừng vội chết như vậy, ta muốn ngươi nhìn từng người thân của ngươi chết trước mặt ngươi."
Giống với nỗi thống khổ hắn đã trải qua nhiều năm trước đây.
Khi Diệp Trăn phản ứng lại ý nghĩa của những lời này thì sự giết chóc đã bắt đầu rồi.
Cậu nhìn phụ thân cậu, các sư thúc sư bá, các sư huynh đệ đồng môn từng người một ngã xuống, Tạ Tĩnh Uyên tựa như ác quỷ giết người vậy.
"Không...!Không...!Đừng mà..."
Diệp Trăn bò từng chút từng chút một về phía trước, bò về phía núi thây biển máu kia.
Bậc thang thật dài bị kéo lê ra một đường máu, Tạ Tĩnh Uyên nắm một bàn tay Diệp Trăn kéo cậu lên đỉnh núi, mỗi một bậc thang đều nhiễm đỏ máu của Diệp Trăn, bọn họ vẫn mặc bộ hỉ phục của tiệc cưới đó.
Khi lên đến đỉnh núi, Tạ Tĩnh Uyên thả tay Diệp Trăn ra, nhìn cậu mềm nhũn như cánh diều đứt dây nằm trên mặt đất.
Tạ Tĩnh Uyên chỉ vào phần mộ trước mặt hắn nói với Diệp Trăn: "Diệp Trăn, ngươi ngẩng đầu lên mà nhìn xem, đây chính là lý do hôm tay ta tắm máu Phi Lai Phong.
Ta đem người thân an táng ở Phi Lai Phong, là để thời thời khắc khác nhắc nhở bản thân ghi nhớ thù hận."
Diệp Trăn nào còn sức lực để ngẩng đầu, cậu cố gắng trợn mắt nhìn lướt qua, trước mặt là mấy chục nấm mồ, chỉ dựng bia gỗ lại chẳng khắc tên.
Chuyện đi đến hiện tại, Diệp Trăn đã không còn gì để nói nữa, dù sao thì cậu cũng sắp chết.
Tạ Tĩnh Uyên đột nhiên cúi người xuống, ôm Diệp Trăn vào trong ngực, dùng ống tay áo giúp cậu lau máu bên khoé miệng.
Hắn đột nhiên như thể biến trở về lại người yêu ôn nhu trước đây.
Hắn ghé vào bên tai Diệp Trăn, bộ dáng như ngày thường hắn hay nói lời âu yếm.
"Diệp Trăn, Trăn nhi, ngươi biết không? Ta ghê tởm ngươi bao nhiêu thì ta cũng ghê tởm chính mình bấy nhiêu.
Gương mặt này của ngươi làm cho vô số người khuynh mộ, nhưng lại làm ta vô cùng chán ghét.
Ta không chỉ phải giả vờ nhu tình ôn nhuận tới làm ngươi vui vẻ mà còn phải mở rộng thân thể để hầu hạ ngươi."
Hắn dùng giọng điệu mềm nhẹ nhất để nói những lời như đâm vào lòng: "Ta thật bẩn thỉu."
Diệp Trăn không đáp lại những lời này của hắn, mà cậu hỏi hắn một cậu: "Bát cháo ở Động Bướm ngày đó, ăn ngon không?"
Một câu nói không liên quan chút nào lại làm toàn thân Tạ Tĩnh Uyên run lên, trong ánh mắt hắn tràn đầy nghi hoặc, vội vàng hỏi Diệp Trăn: "Làm sao ngươi biết, làm sao ngươi biết chuyện ở Động Bướm?"
Diệp Trăn như thể đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, cậu cũng không còn máu để nôn ra nữa, ánh mắt cậu bắt đầu tan rã, giọng nói càng ngày càng thấp: "Ngọc bội...!Ngươi đưa ta...!Ở...!Trong cái hộp tầng thứ hai...!Tủ quần áo...!Ngươi lấy về đi."
Ngọc bội trả lại cho ngươi, mạng cũng trả lại cho ngươi, từ nay chúng ta không còn nợ nhau nữa.
Gió ngừng, cò trên Phi Lai Phong đã trở lại, nhưng tiểu thần tiên của Phi Lai Phong đi rồi.
Tay Tạ Tĩnh Uyên run bần bật, hắn muốn giúp Diệp Trăn vén mái tóc loà xoà bên mặt nhưng hắn không dám.
Hắn đã giết cậu mất rồi.
Rốt cuộc hắn cũng dùng thanh âm run rẩy gọi lên cái tên xưng hô kia: "Tiểu ân nhân."
Hắn có một vị tiểu ân nhân, vào thời điểm hắn máu me đầm đìa sắp chết cứu sống hắn, vì hắn mà nấu một chén cháo thơm ngọt mềm mại, chăm sóc hắn lúc hai mắt hắn bị thương nửa tháng.
Tiểu ân nhân nhỏ hơn hắn nửa tuổi, giọng nói còn mang theo nét trẻ con, lại giống như cháo cậu tự tay nấu ra vậy, ngọt ngào quanh quẩn trong lòng Tạ Tĩnh Uyên.
Giọng nói của tiểu ân nhân như một bông hoa lan bé nhỏ hắn tìm thấy trong bóng tối, mùi hương như có như không lúc ấy đã giúp hắn có chút hi vọng cuối cùng để sống trên thế gian này.
Khi còn nhỏ hắn chỉ biết tiểu ân nhân rất quan trọng với mình, hắn đã dùng lời hứa hẹn hắn cho là trân trọng nhất, chờ khi hắn lớn lên, sẽ cưới tiểu ân nhân về làm vợ, hắn đem quà tặng sinh nhật của cha mẹ cho tiểu ân nhân làm tín vật.
Ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp.
Trong mười năm đó, trả thù là chuyện mà Tạ Tĩnh Uyên luôn nghĩ tới, mà tìm ra tiểu ân nhân lại còn quan trọng hơn cả việc trả thù.
Ta đã tìm người mười năm.
Chính tay ta lại giết chết người.
Tạ Tĩnh Uyên ôm chặt Diệp Trăn, khóc không ra tiếng.
"Ta không biết, ta không biết, tại sao không nói cho ta, tại sao?"
"Trăn nhi, thật xin lỗi, ta không cố ý, ta không cố ý đâu, ta yêu ngươi mà."
Giờ phút này, hắn gạt bỏ tất cả vẻ ngụy trang lạnh nhạt bên ngoài, hắn cũng phải thừa nhận, lúc trước ngay cả khi hắn coi Diệp Trăn là kẻ thù cũng vẫn yêu cậu không có thuốc chữa.
.
||||| Truyện đề cử: Vợ Boss Là Công Chúa |||||
Tiểu thần tiên của Phi Lai Phong, bạch y phiêu dật, tóc đen màu mực, giống như một áng mây không dính bụi trần dừng ở mưa xuân tháng ba, rơi vào trong mắt Tạ Tĩnh Uyên với tâm tư kín đáo, rất nhiều lúc, Tạ Tĩnh Uyên cảm nhận được tình yêu đó cuồn cuộn chảy trong lòng.
Đồng hành với sự thù hận ngày ngày nhắc nhở hắn tỉnh táo rồi khắc cốt ghi tâm.
Từng giọt từng giọt nước mắt của Tạ Tĩnh Uyên rơi trên mặt Diệp Trăn, hắn cẩn thận lau đi vết máu trên mặt cậu, những vết thương đó hiện ra, là vết thương do cọ sát trên mặt đất mà thành, trên mặt, trên người đâu đâu cũng có, hỉ phục bị cọ rách tung toé, giải lụa vấn tóc không biết đã rơi mất chỗ nào.
Rốt cuộc ta đã làm gì với ngươi vậy?
Trong lòng Tạ Tĩnh Uyên tự hỏi chính mình.
Hắn như thể trốn tránh mà ôm chặt Diệp Trăn vào lòng, miệng không ngừng xin lỗi: "Thật xin lỗi, Trăn nhi, ta không cố ý, ta không biết ngươi là tiểu ân nhân, ta không biết."
"Tại sao, tại sao vậy, ta tìm ngươi mười năm, nhưng chính tay ta lại giết chết ngươi."
"Là ta lừa gạt ngươi, ta yêu ngươi, ta rất rất yêu ngươi, làm sao ta có thể không yêu ngươi được cơ chứ."
"Ngươi đừng chết có được không, ta sẽ đối tốt với ngươi, ta sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa.
Ta không muốn trả thù nữa, ta chỉ cần ngươi thôi."
Mặt trời ngả về phía tây, Phi Lai Phong như thể được ông trời ưu ái bao bọc trong ánh chiều tà rực rỡ, cò trắng kêu vang hai tiếng gọi hồn phách trở về an giấc ngàn thu.
...
Mấy ngày gần đây, Phù Vân sơn trang đã mai danh ẩn tích mười năm nay lại bắt đầu xuất hiện trên giang hồ.
Nghe nói trang chủ Phù Vân sơn trang đã nằm gai nếm mật, nhẫn nhịn sống tạm bợ mười năm rốt cuộc đã báo được thù nhà, gầy dựng lại gia môn.
Nghe nói hắn còn cưới một vị đẹp như thần tiên về làm trang chủ phu nhân.
Chỉ là vị thần tiên này là một nam tử đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, không chỉ mất đi toàn bộ ký ức mà còn thường xuyên tìm kiếm trong thôn trang, nói là bản thân đánh mất đồ vật, hỏi cậu đánh mất cái gì cậu chỉ vuốt ngực lắc đầu.
Cậu cũng không biết bản thân đánh mất thứ gì..