Edit: Doll
Kể từ ngày đó, sau khi mang Diệp Trăn về, Tạ Tĩnh Uyên trông coi cậu càng chặt chẽ hơn, trừ phi xảy ra chuyện gì cấp bách không thì hắn sẽ tự mình canh giữ bên cạnh Diệp Trăn.
Trong lòng Tạ Tĩnh Uyên có chút sợ hãi, hắn nhớ rõ ngày đó trên mặt Diệp Trăn có vẻ tươi cười chợt loé qua rồi biến mất, đã lâu rồi hắn không thấy nó xuất hiện trên mặt cậu, nhưng mà vẻ tươi cười ấy xuất hiện lại không phải vì hắn.
Loại cảm giác này giống như đánh mất trân bảo thuộc về mình, sau khi tìm về được, lại phát hiện bên trên đã lưu lại dấu vết của người khác.
Huống chi, trong lòng hắn có hổ thẹn, quá mức cẩn thận lại rất dễ dàng mất đi.
Đối mặt với Diệp Trăn, hắn vô cùng trân quý lại rất sợ hãi.
Bên ngoài Phù Vân trang xảy ra chút sự cố, Tạ Tĩnh Uyên bắt buộc phải tự ra mặt giải quyết.
Vừa mới đi đến trước cửa hắn đã dặn dò Diệp Trăn không được chạy lung tung, Diệp Trăn xoay người để cái ót đối diện với hắn.
Tạ Tĩnh Uyên bất đắc dĩ thở dài, phân phó thủ hạ chăm sóc cho cậu.
Tạ Tĩnh Uyên chân trước vừa bước ra cửa thì chân sau Diệp Trăn cũng mở cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng mà khi cậu vừa mở cửa ra đã thấy hai tên hạ nhân đứng hai bên cửa như môn thần.
Cho dù đầu óc Diệp Trăn nhi linh hoạt lắm cũng nhận thấy đây là người trông coi cậu, cậu hừ lạnh một tiếng với hai người này sau đó quyết đoán đóng cửa lại.
Sau đó cậu đi thẳng đến cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ rồi lưu loát chuồn ra ngoài.
Tuy rằng Diệp Trăn mất đi ký ức, nhưng thân thủ cậu vẫn còn nguyên, động tác trốn ra ngoài nước chảy mây trôi.
Chờ tới lúc cậu tìm được địa điểm mấy ngày trước, Hạ Thanh Diêm quả nhiên đang đứng ở đó chờ cậu: "Em tới rồi, ta đã đợi em mấy ngày."
Diệp Trăn không biết vì sao mình muốn tới đây gặp người này, cũng không biết vì sao người này lại đứng đây chờ cậu.
Nhưng mà cuối cùng hai người họ đều đến, như thể là tâm ý tương thông lại như vận mệnh đã sắp đặt sẵn vậy.
"Ngươi đang đợi ta ư, vì sao?"
Diệp Trăn đạp lên từng mảnh vụn ánh sáng, bước từng bước về phía y.
Chờ tới khi khoảng cách giữa bọn họ chỉ còn một bước chân, cậu dừng lại.
Hạ Thanh Diêm bước lên phía trước một bước, khoảng cách nho nhỏ giữa bọn họ biến mất: "Chắc là, bởi vì em đáng yêu."
Bọn họ dựa sát vào nhau, nghe được tiếng hít thở của nhau, gần đến mức Diệp Trăn có thể nghe thấy một thứ thanh âm, thịch thịch thịch...!
Tiếng đập mạnh mẽ tràn đầy lực lượng khiến hốc mắt Diệp Trăn nóng lên, nước mắt cứ thế rơi xuống mà không hề báo trước.
Những lúc Tạ Tĩnh Uyên ôm cậu, cậu cũng nghe thấy thanh âm như vậy, chỉ là lần nào Tạ Tĩnh Uyên cũng ngăn cản không cho cậu tới gần.
Nó hấp dẫn Diệp Trăn.
Mà lần này, rốt cuộc Diệp Trăn cũng đã có thể dùng tay cảm nhận sự tồn tại của nó, cậu đặt bàn tay ở trên ngực Hạ Thanh Diêm.
Từng nhịp từng nhịp, đánh thẳng vào linh hồn Diệp Trăn.
Diệp Trăn ngẩng đầu, sự hoảng loạn trong mắt không che giấu nổi: "Nơi này đang động đậy."
Hạ Thanh Diêm thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt Diệp Trăn: "Đó là trái tim, chỉ cần em tồn tại, trái tim sẽ đập."
Y biết lời nói này đối với Diệp Trăn rất tàn nhẫn, cho dù cậu ngây thơ đến mức không nhận ra sự khác biệt giữa cậu và người sống, chính là nỗi sợ hãi chôn sâu trong linh hồn, chạm vào là sẽ đau, không liên quan đến tuổi tác, không liên quan đến tâm trí.
Diệp Trăn lại đưa tay sờ lên vị trí đồng dạng trên người mình: "Nhưng mà, ta không có."
Diệp Trăn ngơ ngác hỏi, nước mắt từng giọt rơi xuống, đọng lại trong lòng Hạ Thanh Diêm.
Y ôm Diệp Trăn vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu dỗ dành: "Không khóc, Trăn nhi không khóc nữa..."
Diệp Trăn nghẹn ngào mà nói: "Ta vẫn luôn đi tìm một thứ, nhưng mà ta lại không biết ta đánh mất thứ gì, ta tìm rất lâu nhưng tìm mãi không thấy, hoá ra là ta đánh mất..."
Đánh mất đi trái tim?
Diệp Trăn khóc rất lâu, cậu vừa nấc vừa rơi nước mắt nhưng lại không nói thêm câu nào nữa.
Hạ Thanh Diêm dẫn cậu lên đỉnh núi, họ ngồi lên tảng đá, Diệp Trăn bị Hạ Thanh Diêm ôm vào trong ngực, cậu ghé lỗ tai vào lồng ngực Hạ Thanh Diêm, nghe rất lâu rất lâu, lâu đến mức chiều tà buông xuống, chim bay về tổ.
Lúc Tạ Tĩnh Uyên tìm đến thì thấy được cảnh tượng như vậy, hắn cố gắng che giấu nội tâm ghen ghét, tiếp nhận Diệp Trăn đang ngủ say trong lòng ngực Hạ Thanh Diêm.
Con người luôn quen dùng lời lẽ đanh thép để che giấu nội tâm yếu đuối.
Nhưng sự thù địch trong mắt Tạ Tĩnh Uyên vẫn cứ thế bắn ra: "Xin các hạ đừng đến làm phiền Trăn nhi nữa, cậu ấy là người của ta."
Tuyên bố chủ quyền là chuyện mà bất kỳ người đàn ông nào gặp phải tình địch cũng sẽ làm.
Hạ Thanh Diêm cong môi cười: "Hả...!Người của ngươi? Là biến em ấy thành một người không có tư tưởng gì rồi buộc chặt bên cạnh ngươi sao? Vậy thì ngươi phải trân trọng vào, có thể một ngày nào đó em ấy không còn là của ngươi nữa."
...
Diệp Trăn khó khăn mở mắt ra, mí mắt như thể nặng ngàn cân vậy.
Khóc lâu quá khiến hai mắt cậu sưng lên, dù đã ngủ một lúc lâu nhưng vẫn còn hơi đỏ hồng.
Lúc cậu tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong lòng Tạ Tĩnh Uyên, Tạ Tĩnh Uyên dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt cậu, sau đó hôn nhẹ, cánh môi lạnh lẽo dán lên mí mắt cậu.
"Trăn nhi, hôm nay ngươi lại không nghe lời, vì sao lại trốn ra ngoài đi gặp người kia?"
Cho dù ngữ khí rất nhẹ nhàng nhưng Diệp Trăn vẫn nghe ra sự tức giận trong đó, cậu động đậy muốn thoát ra khỏi sự ôm ấp của Tạ Tĩnh Uyên, nhưng làm vậy lại phản tác dụng, Tạ Tĩnh Uyên càng ôm chặt hơn.
"Trăn nhi là của một mình ta, ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi ta.
Trăn nhi, ngươi nói cho ta biết, ngươi vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ta, đúng không? Ngươi không thể bỏ rơi ta..."
Diệp Trăn bị ôm đến bả vai đau đớn.
"Đau..."
Một chữ mang theo tiếng nức nở làm Tạ Tĩnh Uyên lập tức thanh tỉnh, hắn đột nhiên thả lỏng sức lực nhẹ nhàng ôm Diệp Trăn, sợ mạnh thêm sẽ vỡ nát.
"Thật xin lỗi, Trăn nhi, ta quá yêu ngươi.
Ta không biết phải đối tốt với ngươi như thế nào, ta hận không thể móc tim mình ra cho ngươi, nhưng mà ta luôn làm tổn thương ngươi, ta nên làm sao bây giờ..."
Quá khứ đẫm máu trên Phi Lai Phong, lồng ngực trống rỗng của Diệp Trăn giống như những cơn ác mộng quấn lấy Tạ Tĩnh Uyên, hắn mang trong mình tình yêu và sự áy náy muốn đền bù vô bờ bến với Diệp Trăn.
Hắn thường xuyên như một đứa trẻ ngốc nghếch không biết làm sao có thể mang tình cảm của mình trao cho Diệp Trăn.
Có lúc hắn cũng thanh tỉnh và nhận thấy hành vi của mình sẽ làm thương tổn đến Diệp Trăn, thậm chí hắn còn tự hỏi chính mình: Tình yêu như vậy, Diệp Trăn có muốn không?
Nhưng hắn không thể buông tay, cũng không muốn buông tay..