Lạc Dương, trời tối người yên, trăng lạnh như sương.
Trong Tu Văn phường Bùi phủ rất yên tĩnh, trên hành lang treo đèn lồng màu đỏ, lay động trong gió.
Thi thoảng có thị nữ đi qua cũng nhẹ chân nhẹ tay, trong trạch viện lớn như vậy, lại chỉ có thể nghe được tiếng gió.
Hôm nay là ngày mùng bảy tháng giêng, vốn nên vui vui vẻ vẻ đón năm mới, lại bởi vì chuyện Đại Lang quân Bùi Kỷ An sinh bệnh mà ai ai cũng lo lắng.
Bây giờ, không một ai dám gây chuyện ồn ào trong phủ, sợ quấy rầy đến Đại Lang quân dưỡng bệnh, sẽ bị chủ mẫu bán đi.
Toàn bộ người làm trong Bùi phủ đều như thế, hạ nhân phục vụ tại tây viện lại càng cẩn thận hơn.
Tiểu thư đồng ngồi ở cửa ra vào, không ngừng ngáp ngủ, cố nén con buồn ngủ để gác đêm.
Một nữ tử mặc áo ngắn tay màu xanh đi tới, trông thấy tiểu thư đồng thì kêu một tiếng, hỏi: "Lang quân còn chưa tỉnh sao?"
Tiểu thư đồng Tiêu Vĩ che miệng ngáp một cái, nói: "Vâng.
Kể từ lần đầu tiên bị bệnh, Lang quân vẫn không thấy tốt.
Mấy ngày nay làm gì cũng mệt mỏi, ngay cả ta nói chuyện, ngài cũng không có phản ứng gì."
Nữ tử mặc áo ngắn tay màu xanh tên là Lục Khởi, vốn là nô tỳ của nhà họ Cố, về sau phu nhân Cố Bùi thị ở goá, mang theo nhi tử về nhà ngoại ở, Lục Khởi cũng cùng theo đến Bùi phủ.
Theo lý thì Lục Khởi không nên có bất mãn gì với Bùi gia.
Cho dù tổ tiên Cố gia có cao quý đến mấy, cũng không ngăn nổi Cố gia tàn lụi, cảnh nhà sa sút.
Lão thái gia Cố Thượng và lang quân Cố Nguyên liên tiếp qua đời, đến bây giờ, toàn tộc chỉ còn lại một nam đinh là Cố Minh Khác.
Lão thái gia Cố Thượng từng viết rất nhiều sách, nhưng gia đình lại không giàu có, đến thế hệ Cố Minh Khác này, chỉ còn sót lại một tòa nhà lạnh lẽo, đất đai cằn cỗi.
Mà ngược lại, con dâu lão thái gia, nhà mẹ đẻ Thiếu phu nhân Cố Bùi thị lại phát triển không ngừng, đến thời Cao Đế, càng thêm vẻ vang, con cháu đều làm quan lớn.
Sau khi Cố Nguyên ốm chết, Cố Bùi thị bỏ lại tổ trạch Cố gia, mang theo lang quân Cố Minh Khác vào kinh, về nhà ngoại định cư.
Bùi gia không đòi hỏi gì, thu nhận bọn họ, bốc thuốc chữa bệnh cho Cố Minh Khác, đọc sách tập viết, bình thường lang quân Bùi gia có cái gì, biểu lang quân liền có cái gì.
Đãi ngộ tốt như vậy, Lục Khởi thực sự không nên oán trách.
Thế nhưng mà, cái tư vị ăn nhờ ở đậu ai ở người đó biết, bình thường không nhìn ra, bây giờ Bùi Đại Lang quân vừa mới đổ bệnh, liền hoàn toàn bại lộ.Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lục Khởi nhìn Tây viện không người hỏi thăm, mấy lần hít sâu, vẫn cảm thấy trong lòng buồn phiền.
Bùi Kỷ An sinh bệnh, chẳng lẽ lang quân của bọn họ không bị bệnh sao? Toàn bộ Hạ nhân Bùi phủ chỉ chăm chú nhìn Bùi Kỷ An thì thôi đi, ngay cả phu nhân cũng qua bên kia nhìn, hoàn toàn mặc kệ Cố Minh Khác đã bệnh năm sáu ngày.
Rõ ràng, lang quân mới là con ruột của phu nhân mà.
Lục Khởi càng nghĩ càng giận, nàng nặng mặt, cả giận nói: "Bọn họ không chú ý, ngươi cũng không chú ý đến lang quân sao? Lang quân mấy ngày nay ngay cả cơm cũng không ăn chút nào, ngươi còn có tâm tư ngồi ngoài này ngủ?"
Tiêu Vĩ còn nhỏ tuổi, bị Lục Khởi mắng một trận xong, vừa sợ lại vừa tủi thân nói: "Thế nhưng mà, Bùi Đại phu nhân nói lang quân đang bị bệnh, phải tĩnh dưỡng..."
Lục Khởi tức giận đến mức xì Tiêu Vĩ một cái, tiến lên nhéo lỗ tai Tiêu Vĩ: "Người khác nói cái gì ngươi liền nghe cái đó, rốt cuộc thì ngươi họ Cố hay là họ Bùi hả? Còn không mau đi vào trông coi lang quân! Nhà họ Cố ba đời đơn truyền, đến đời lang quân chính là hương hỏa duy nhất, chúng ta dù có phải phạm vào lệnh cấm đi lại ban đêm để mời lang trung, cũng tuyệt đối không thể để lang quân có bất kỳ sơ xuất nào."
Tiêu Vĩ bị kéo lỗ tai, gào khóc kêu đau.
Bọn họ đang làm ầm ĩ ở nơi này, cửa phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng cọt kẹt, bị kéo ra từ bên trong.
Tiêu Vĩ và Lục Khởi cùng nghe được động tĩnh, cả hai đều quay đầu, lúc nhìn thấy bóng dáng ở cửa kia, hai người lập tức nghẹn ngào, nhất thời đến hít thở cũng cũng không dám.
Tần Khác đã thay quần áo của Cố Minh Khác, lẳng lặng lườm hai người bên ngoài một chút: "Thân thể ta tốt hơn nhiều rồi, đã không còn đáng ngại nữa, không cần kinh động đến người bên ngoài."Diễn đàn Lê Quý Đôn
Tiêu Vĩ cùng Lục Khởi nhìn chằm chằm lang quân nhà mình, trên mặt Lục Khởi tràn đầy vẻ kinh ngạc, Tiêu Vĩ trừng to mắt, quên luôn cả việc lỗ tai mình vẫn đang bị Lục Khởi nhéo.
Rõ ràng chỉ là mấy ngày không gặp, vì sao bọn họ lại cảm thấy, dường như lang quân thay đổi rất nhiều rồi?
Nào chỉ là thay đổi, quả thực là đổi thành một người khác luôn rồi.
Lang quân từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, nói chuyện luôn luôn nhẹ giọng mảnh khí, căn bản sẽ không có dạng khí thế lạnh lẽo khiếp người như này.
Hơn nữa tướng mạo lang quân tuấn tú thật đấy, nhưng cũng không tới mức kinh tâm động phách như vậy.
Trước kia...!
Lúc này Tiêu Vĩ và Lục Khởi lại hồi tưởng, đột nhiên phát hiện ra mình lại không nhớ nổi trước kia lang quân trông như thế nào.
Bọn họ dần cảm thấy chần chờ, giống như, lang quân vẫn luôn có dáng vẻ như thế này, tiếng nói như thế này, khí chất như thế này.
Tần Khác mới vừa trở về từ rừng Hắc Sâm, hắn lấy được Hỗn Nguyên tiên đan, không cần áp chế tốc độ nữa, chỉ trong khoảnh khắc đã đạt tới Đông Đô.
Phải vất vả lắm Tần Khác mới cắt đuôi được Lý Triều Ca, đang định yên tĩnh một hồi, lại bị âm thanh líu ríu bên ngoài làm ồn đến không được an bình.
Hắn không thể nhịn được nữa, chỉ có thể ra mặt, ngăn cản hai người hầu nhỏ này ầm ầm ĩ ĩ.
Sau khi hắn nói xong, thấy hai người này ngu ngơ mà nhìn mình, không mảy may có chút tự giác nhận sai.
Tần Khác chỉ có thể nói rõ ràng hơn một chút: "Ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi lui ra đi."
Cuối cùng Lục Khởi cũng lấy lại tinh thần, thoát ra khỏi nỗi khiếp sợ: "Thế nhưng mà, lang quân, ngài còn đang bị bệnh..."
Tần Khác che ống tay áo, lạnh nhạt lườm Lục Khởi một chút.
Rõ ràng hắn không hề lộ ra biểu cảm gì hung ác, thế nhưng Lục Khởi lại lập tức bị dọa đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Lục Khởi và Tiêu Vĩ không hẹn mà cùng cúi đầu, im lặng lui ra phía sau.
Tần Khác đóng cửa lại, rốt cục có thể hưởng thụ một lát thanh tịnh.
Trong phòng không có ánh sáng, thế nhưng ở trong mắt Tần Khác thì tất cả bài trí ở nơi đây đều hiện ra rất rõ ràng.
Hắn lẳng lặng đảo qua vết tích của Cố Minh Khác, hồi tưởng lại lúc rời khỏi Thiên Giới, Tiêu Lăng cho hắn phần tài liệu kia.
Cố Minh Khác, biểu huynh của Bùi Kỷ An, phụ thân là Cố Nguyên, tổ phụ là Cố Thượng, đều là những người nghe nhiều biết rộng, tài học uyên bác nhà văn học kiêm nhà sử học, mẫu thân Cố Bùi thị là trưởng nữ Bùi gia, cũng là Đại cô cô của Bùi Kỷ An.
Gia đình Cố Minh Khác có thể nói là thi thư gia truyền, thanh quý vô cùng, tổ phụ Cố Thượng chủ trì biên soạn chính sử nam bắc suốt sáu triều đại, là đại sử gia nhiều đời, phụ thân Cố Nguyên cũng là tài tử nổi danh như người cha Cố Thượng.
Sau khi Cố Thượng chết, tiếp tục biên soạn Tùy sử.
Chỉ tiếc người Cố gia tổ truyền đã yếu ớt, Cố Thượng, Cố Nguyên đều còn trẻ mà mất sớm, Cố Minh Khác thì còn tệ hơn, mới mười mấy tuổi đã không ngừng ho khan, quanh năm không rời được thuốc.Diễn đàn Lê Quý Đôn
Biên soạn sách sử là một công trình vừa dài dằng dặc lại kham khổ, đến đời Cố Minh Khác này, nhà họ Cố đa phần đã suy tàn rồi.
Đến sau khi phụ thân Cố Nguyên chết, mẫu thân Cố Bùi thị một không muốn tiếp tục trải qua thời gian khổ cực trông coi lão trạch tổ tiên để lại, hơn nữa còn phải đưa Cố Minh Khác đi khám bệnh, nên đã lập tức dẫn hắn trở về nhà mẹ đẻ… Trung Thư Lệnh Đông đô Bùi phủ.
Cố Minh Khác và Bùi Kỷ An là biểu huynh đệ, hai người chỉ thua kém một tuổi, nhưng mà vận mệnh lại hoàn toàn khác biệt.
Kiếp trước, Cố Minh Khác hoàn thiện xong phần kết của Tùy sử, hoàn thành xong di nguyện của phụ thân và tổ phụ xong, liền buông tay nhân gian, khi chết chỉ mới vừa hai mươi tuổi.
Vào năm đó, Bùi phủ còn chưa bị cuốn vào tranh đấu triều đình, Bùi Kỷ An hăng hái, là ngọc lang Bùi gia nổi danh khắp kinh thành, mà Lý Triều Ca, thậm chí còn chưa trở lại Lạc Dương.
Chết trước khi mọi thứ sụp đổ, theo một ý nghĩa nào đó, cũng coi như là may mắn.
Chỉ có điều bây giờ, đứng tại Tây viện của Bùi phủ, người quyết định tương lai phát triển vận mệnh sau này của Cố Minh Khác, đã biến thành Tần Khác..