Triêm Nhạ Tà Nịnh Sửu Lang

Một làn huân hương nồng đậm tràn ngập không khí, còn pha lẫn hương vị yên chi thủy phấn, hương vị kia là loại yên chi tốt nhất, khiến người toàn thân thư sướng, trầm mê không thôi.

Mà bên cạnh có nữ tử hương vị như vậy, phát ra tiếng cười yêu kiều, thanh âm của nàng nhu hòa dễ nghe, tựa như tiếng chuông bạc êm tai. Nàng thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, bằng không lỗ tai ngươi sẽ bị thương”.

Nữ tử diện mạo như Tây Thi, vừa che miệng cười vừa thốt ra lời quở trách. Nàng nhẹ giọng trách cứ nam nhân đang nằm trên đùi nàng, để cho nàng ngoáy lỗ tai.

Thế nhưng, thanh âm của nàng tuyệt vời động lòng người, ngữ khí có ý tứ nũng nịu, căn bản không giống trách cứ người. Dùng bốn chữ ‘nhân gian tuyệt sắc’ chỉ sợ còn không đủ để hình dung vẻ thiên kiều bá mị của nàng.

“Di tỷ, ngươi vừa đổi một loại yên chi thủy phấn khác, vị đạo này thật là thơm, thực xứng với tuyệt thế mỹ nhân như ngươi”.

Nam tử đang nói chuyện dung mạo tuấn mỹ vô cùng, sóng mắt lưu chuyển dường như có thể khiến hồn xiêu phách lạc, làm cho người ta toàn thân tê dại, khóe mắt hắn có khỏa chí, theo mệnh mà nói, đó là khỏa đào hoa bất đoạn.

Dung mạo hắn mang theo tiếu ý, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù lộ ra biểu tình ngả ngớn, biểu thị tính tình hắn có lẽ cũng không nhiều đứng đắn.

Diễm Di mỉm cười, một quyền đánh lên ngực nam tử. “Tên tiểu lãng đề tử (*) ngươi, nói! Bao lâu rồi không trở lại kinh thành thăm Di tỷ? ”

(*) tiểu lãng đề tử: tên phóng túng này

Đôi bàn tay trắng như phấn kia lực đạo căn bản không gây thương tổn Thấm Phi Liễu, bất quá cũng làm cho cái miệng của hắn cong lên, hắn vẻ mặt mê đắm, hiển nhiên đang hồi tưởng lại khoảng thời gian rời kinh thành, ở nơi khác hưởng thụ cảnh hương diễm.

Những mỹ nữ dáng người diễm lệ, dung mạo khác nhau, Vương huynh hắn tuy rằng có được hậu cung ba nghìn giai nhân, thế nhưng không nhiều nữ nhân bằng hắn trêu chọc.

Nhìn thấy biểu tình của Thấm Phi Liễu, cùng hắn quen biết đã lâu, Diễm Di đã sớm biết cá tính hắn phì cười.

“Ngươi a! Thật không hiểu trong đầu ngươi chứa cái gì, rõ ràng là đại Vương gia quyền cao chức trọng, trừ Quỷ đế ca ca ra, ngươi chính là dưới một người trên vạn người, thế nhưng ngươi lại cả ngày chỉ hướng dưới váy mỹ nữ chui vào, rốt cục thì tuyệt sắc nữ tử nào mới thu phục được khối tâm lãng tử của ngươi”.

Thấm Phi Liễu ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Diễm Di, rất không đứng đắn cười nói: “Di tỷ là hoa khôi đẹp nhất, nếu ta nghĩ muốn thú thân (kết hôn), Di tỷ nhất định xếp hàng thứ nhất, trừ Di tỷ, ta ai cũng không cần”.

“Ngươi coi chừng ta cho là thật a! Nếu như ngươi thú thân mà không tuyển ta, ta sẽ bóp nát tim của ngươi, khiến ngươi đời đời kiếp kiếp hối hận không thôi”.

Diễm Di tuy là nói lời uy hiếp, lại làm cho hai người đã quen biết thật lâu cười ra tiếng, trong lòng hai người đều rất minh bạch, nếu muốn cho Thấm Phi Liễu độc sủng một người, quả thực là thiên hạ hồng vũ (*) – không có khả năng!

(*) thiên hạ hồng vũ: trời đổ mưa máu

Thấm Phi Liễu thở dài, tiếc hận nói: “Di tỷ, ta với Vương huynh ta thật sự là khác nhau rất lớn, hắn vừa sinh ra học chính là đế vương luận, trong đầu chỉ có quốc chính, ngay cả mỹ nữ cũng sẽ không thưởng thức, hiện tại lại vì một nhân loại nam tử, giải tán hậu cung giai lệ, độc sủng một người lại còn lập hắn làm Quỷ hậu, thật sự là đáng tiếc a! Nam tử kia dù xinh đẹp kiều mị như thế nào, nhưng mà thiên hạ mỹ nhân vô số, Vương huynh ta cũng quá ngốc, lại đi cùng nam nhân cùng một chỗ…”.

Hắn tuy là không nói gì nữa, nhưng biểu tình ghê tởm trên mặt đã thuyết minh hết thảy.

Vẻ mặt Diễm Di như cũ tràn đầy tiếu ý, nàng vươn ngón tay dí lên trán hắn một cái.

“Tên phong lưu này! Vừa nghe nơi nào có mỹ nhân liền chạy tới, ta nghe nói trong kinh thành ngay cả mỹ nữ thủ thân như ngọc cũng kháng cự không được thế công của ngươi, càng đừng nói cái gì kinh thành Tứ đại danh hoa, ta xem cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ngươi; bất quá luận chuyên nhất si tình, ngươi so ra lại cực kì thua kém Vương huynh ngươi, cho dù Vương huynh ngươi yêu là nam nhân, chí ít người ta cũng chuyên nhất a”.

Thấm Phi Liễu nguyên bản là phong lưu thành tánh, hắn diện mạo tuấn mỹ, ra tay hào phóng, lại là người thân phận tôn quý, người muốn nịnh bợ hắn nhiều không kể xiết, tự nhiên cũng liền tạo nên phong thái cùng người khác bất đồng.


Khi Thấm Phi Liễu nghe thấy Diễm Di tự thuật phong lưu vận sự (*) của hắn, chẳng những không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn đắc ý vạn phần, bởi vì kia chứng minh mị lực nam tính của mình thật không có bất luận nữ nhân nào có thể chống lại được.

(*) phong lưu vận sự: chuyện tình yêu

“Nam hoan nữ ái là chuyện thường tình, các nàng mỗi người nguyện ý chủ động hiến thân, ta há có thể làm cho mỹ nữ thất vọng? Bất quá mỹ nữ kia có đẹp thế nào đi nữa, cũng so ra kém địa vị Di tỷ trong lòng ta, người có thể làm cho ta nhiều lần tưởng niệm, cũng chỉ có Di tỷ mà thôi”.

Diễm Di thấp kêu một tiếng, bởi vì Thấm Phi Liễu đã xoay người áp lên thân thể mềm mại của nàng, đôi mắt kia của hắn so với sao còn sáng hơn lộ ra hỏa nhiệt đủ để hòa tan tâm nữ nhân.

“Di tỷ, ngày mai ta sẽ xuất kinh, đêm nay cũng không thể lãng phí, ngươi nói đúng hay không?”.

Diễm Di gắt giọng: “Ba hoa! Ngươi xuất kinh là lại vừa ý mỹ nhân nào đi?”.

Lập tức thanh âm bọn họ thấp xuống, đổi thành mãn trướng nhu tình nỉ non.

***

Thấm Phi Liễu, Quỷ giới đệ nhất Vương gia, huynh trưởng hắn là đương nhiệm Quỷ đế, hơn nữa chỉ có hắn là đệ đệ, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, hắn luôn lộ ra dáng tươi cười có thể làm cho tim nữ nhân đều đập nhanh.

Cả đời hắn chỉ lấy theo đuổi mỹ nữ làm chức chí (*), vừa nghe thấy nơi nào có mỹ nhân, liền chạy tới nơi đó. Kẻ ghét hắn nói hắn háo sắc, người thích hắn nói hắn phong lưu, thế nhưng không dám nói ra, hắn đích thật là nam nhân tuấn mỹ tư thế oai hùng rạng rỡ, Quỷ giới cũng ít có người tuấn mỹ so được với hắn.

(*) chức: nhiệm vụ, chí: chí hướng

Thấm Phi Liễu mới hồi kinh chưa được nửa tháng, hiện tại lại vội muốn xuất kinh, kỳ thực, là có một nguyên nhân đặc biệt.

Huynh tẩu (aka chị dâu) hắn là nhân loại nam tử, tên gọi Vu Tình Bích, được Vương huynh hắn yêu thích, Vu Tình Bích cùng Vương huynh hắn vì việc nhỏ khắc khẩu xuất cung ra bên ngoài, sau hắn giả làm một tiểu tỳ để Thấm Phi Liễu hộ tống hồi cung.

Lúc Vu Tình Bích giả tiểu tỳ, bên cạnh hắn có một tiểu thư che mặt, theo Vu Tình Bích nói là bằng hữu tuyệt sắc của hắn, đang đi hướng biên cương Quỷ giới, muốn tham quan phong cảnh Quỷ giới một chút.

Vu Tình Bích đã là mỹ nam tử Quỷ giới khó gặp, so với Quỷ giới mỹ nữ còn đẹp hơn gấp bội, bằng hữu kia của hắn nếu không hơn, thì cũng sẽ không kém bao nhiêu, bằng vào điểm tuyệt sắc mỹ nhân này, khiến cho Thấm Phi Liễu thấy cái mình thích là thèm, lập tức muốn ly khai kinh thành, đi tìm tuyệt sắc mỹ nữ kia.

Cho nên hắn cáo biệt kinh thành, tức khắc tìm đường hướng biên cương mà đi, một chút thời gian cũng không nỡ lãng phí, chỉ cần có thể gối lên đùi mỹ nữ kia, chính là chết cũng cam nguyện.

“Cái gì?” Thấm Phi Liễu nhướng mày.

“Về chuyện này, ty chức có chuyện quan trọng bẩm báo”.

Khi quan viên này nói chuyện mồ hôi túa ra, từng giọt từng giọt rơi xuống đầu gối hắn đang quỳ, xem ra hắn là vừa thẩm tra kỹ vấn đề thông đạo vùng phụ cận, liền lập tức chạy như bay về trả lời câu hỏi của Thấm Phi Liễu.

Quan viên chưởng quản địa phương hẻo lánh quỳ trên mặt đất, kể lại kỹ càng tỉ mỉ trở ngại phát sinh lúc này. “Bẩm Vương gia, bởi vì gần đây tuyết rơi rất nhiều, khối tuyết quá nặng, cuối cùng nén tuyết trên đỉnh núi xuống, bởi vì quá nguy hiểm, cho nên phong bế sơn đạo, tịnh không thể thông hành, thỉnh Vương gia minh giám”.

“Vậy muốn đi biên cương, chỉ có một đường này thôi sao?”

Quan viên gật gật đầu.Vương gia này hôm nay chiếm cứ công đường, hỏi vấn đề có thể đi thông biên cương hay không.


“Đúng vậy, Vương gia, nếu không đi đường này, e là phải đi đường thủy, thế nhưng đường thủy phải đi đường vòng, hơn nữa sau đường thủy lại phải đi đường bộ phi thường khó đi, thông thường đều là chỉ chọn đi đường này”.

Chuyện không thể thuận lợi đi biên cương, làm sắc mặt Thấm Phi Liễu khó coi, nhưng sau khi nghe giải thích của quan viên, nhãn tình hắn lại sáng lên, nhịn không được hỏi:“Nói cách khác người bình thường đều đi một đường này đến biên cương, ý của ngươi là như vậy sao?”.

“Đúng vậy, Vương gia, ty chức tuyệt không dám có chút lừa gạt”.

“Như vậy a…” Trầm ngâm trong chốc lát, Thấm Phi Liễu hỏi ra vấn đề không thể tưởng tượng được: “Ta muốn ngươi dán ra thông cáo, người nào nội trong mấy ngày gần đây thấy một nữ tử che mặt đi qua nơi này đến lĩnh thưởng”.

“Là muốn phát lệnh truy nã nữ tử che mặt này sao? Chẳng lẽ nữ tử này làm chuyện ác gì?”.

Thấm Phi Liễu lắc đầu. “Nàng không làm chuyện xấu gì, tóm lại, người có tin tức của nữ tử này, ta sẽ có phần thưởng xứng đáng là được rồi”.

Quan viên nhíu mày, pháp lệnh Quỷ giới thậm nghiêm, há có thể xằng bậy như vậy! Hắn cung kính nói: “Theo pháp luật Quỷ giới, nếu người không có đại gian đại ác không thể treo giải thưởng, thỉnh Vương gia tam tư (nghĩ lại), bằng không nếu như Quỷ đế biết, nhất định trọng phạt”.

Ai cũng biết Quỷ đế thưởng phạt phân minh, là một người rất trọng luật pháp. Nên tưởng thưởng, hắn tuyệt đối không lận (keo kiệt, bủn xỉn) ban tặng, nên xử phạt, thủ đoạn hắn nghiêm khắc chỉ có thể nói là tàn khốc vạn phần, cho nên Quỷ giới cũng vì hắn mà tứ hải thái bình, ai cũng không dám phạm pháp.

“Ta kêu ngươi làm liền làm! Ta đây là có dụng ý khác, Vương huynh ta nếu như trách tội xuống, ta sẽ gánh trách nhiệm, ngươi sợ cái gì?”.

Ngữ khí Thấm Phi Liễu có chút nghiêm lệ, quan viên cắn môi dưới, tuy từ lâu nghe nói Vương gia này tính tình háo sắc, thế nhưng hắn lại vì truy tìm một mỹ nữ mà công khí tư dụng (*), khiến hắn nhịn không được từ trong lòng có điểm khinh bỉ hắn.

(*) công khí tư dụng: lợi dụng việc công để làm việc tư

Tâm niệm vừa chuyển, thái độ của quan viên ít tôn kính đi, nhiều vô lễ hơn, tuy rằng vẫn dùng lời lẽ khiêm tốn, nhưng mà ngữ khí lại trở nên thập phần cường ngạnh: “Ty chức khẩn cầu Vương gia chờ mấy ngày, ta đem việc này viết thành công văn, nếu như công văn được sự đồng ý của Quỷ đế, vậy ta lập tức dán ra thông cáo tìm người”.

Thấm Phi Liễu giận không kềm được, tiểu quan này lại hướng Vương huynh hắn xin chỉ thị chuyện này? Lấy cá tính Vương huynh hắn, nhất định sẽ không chấp thuận, không chỉ có không chấp thuận, còn có thể đại đại phát nộ với hắn.

Thấm Phi Liễu thẹn quá hoá giận, “ Ngươi thật to gan! Ta muốn ngươi tìm người, ngươi lại đem Vương huynh ta ra áp chế ta?”.

Vị ty chức tiểu nhân quan viên tuy rằng quỳ, nhưng ánh mắt hắn sáng ngời hữu thần. “Ty chức tự nhận không sai, Vương gia nếu là có cái gì bất mãn, vậy chúng ta hồi kinh diện thánh đi”.

Thấm Phi Liễu đuối lý sao dám đối mặt với Vương huynh nghiêm lệ kia của hắn, nhưng hắn cả đời này thuận lợi đắc ý, người người nịnh bợ, nghĩ không ra quan viên chỗ hẻo lánh này cư nhiên dám làm trái hắn như vậy.

Thấm Phi Liễu cười lạnh, hắn cũng không tin hắn trị không được tên quan địa phương nho nhỏ này.

“Người đâu! Đem tiểu quan phạm thượng này xuống áp giải vào địa lao cho ta, ba ngày sau ta sẽ vấn trảm hắn, tiền trảm hậu tấu, ta xem đến lúc đó ai giúp được ngươi!”

Quan viên kia trong lòng run lên, không cần người khác áp hắn, hắn liền đứng lên, hiển nhiên biểu thị chính hắn sẽ đi vào địa lao, thế nhưng khinh bỉ trong mắt hắn chưa từng giảm sút.

Hắn lạnh lùng nói: “Trách không được Quỷ đế chỉ chịu cho đệ đệ như ngươi làm chức vụ nhàn tản, không muốn giao trọng trách cho ngươi. Loại cá tính thị phi bất minh, công tư bất phân như ngươi, nếu không phải dựa vào danh hiệu Vương gia này, ai cũng sẽ không đối với ngươi tôn kính, hiện tại ta đã bội phục anh minh của Quỷ đế rồi”. Sau khi nói xong, hắn còn nhổ mấy ngụm nước miếng xuống đất, biểu thị khinh thị của hắn đối với Thấm Phi Liễu.

Thấm Phi Liễu tức giận đến mức toàn thân phát run, tiểu quan này chẳng những mở miệng châm chọc, hơn nữa khinh bỉ tới mức dật vu ngôn biểu (*).


(*) dật vu ngôn biểu: tình cảm bộc lộ trong lời nói

Thấm Phi Liễu căm phẫn mà nói: “Đánh hắn gần chết cho ta, rồi kéo vào lao”.

***

“Ân ân, Hàn Tâm, ngươi xấu lắm! Thế nào đều muốn người ta không đủ”.

Ngữ khí làm nũng điềm ngọt từ miệng Vu Tình Bích truyền ra, hắn vẻ mặt thẹn thùng mà nhìn Thấm Hàn Tâm, sau đó quay lưng giấu khuôn mặt đỏ bừng.

Thấm Hàn Tâm đối với khiêu khích của hắn từ trước tới nay chưa từng có lực chống đỡ, hắn ôm vai hắn, muốn đem hắn đặt dưới thân mình, không ngờ lúc này lại có người ở bên ngoài liên tục gõ cửa.

“Bẩm Quỷ đế, có việc gấp phải bẩm báo”.

Thấm Hàn Tâm tôn vi Quỷ đế, hắn lập tức từ trong vòng xoáy *** tỉnh táo lại, hắn đẩy Vu Tình Bích ra; mà Vu Tình Bích cũng biết cá tính hắn công tư phân minh, trong lòng hắn thở dài, mỉm cười hôn lên mặt Thấm Hàn Tâm một cái.

“Hàn Tâm, ta chờ ngươi trở lại ác”.

Ánh mắt luôn luôn lạnh lùng của Thấm Hàn Tâm bị ái tình hòa tan, hắn ôm Vu Tình Bích một chút. “Có thể thực sự có chuyện gì quan trọng, nếu không bọn họ trước nay sẽ không quấy nhiễu ta lúc nửa đêm, ngươi ngủ trước một chút, lát nữa ta sẽ trở lại”.

Vu Tình Bích cũng ôm eo hắn. “Ta mới không ngủ, ta muốn đợi ngươi trở về”. Hắn nói xong, ngữ khí chuyển thành càng thêm nũng nịu: “Bởi vì người ta cảm tạ Hàn Tâm lắm, đa tạ Hàn Tâm tiếp nhận Vô Tranh vào cung dưỡng bệnh, còn ban cho hắn bảo hoa làm dược phương; Vô Tranh là bằng hữu tốt nhất của cả đời ta, đa tạ Hàn Tâm quan tâm ta ác”.

Thấm Hàn Tâm mỗi lần nghe chuyện đó, chỉ có thể quay về với biểu tình hết cách. Nếu không phải Vu Tình Bích này cổ linh tinh quái sắp đặt hắn, hắn làm sao có thể cho phép người nhân gian vào cung dưỡng bệnh!

Thế nhưng quân vô hí ngôn, hắn đã nói ra, đành phải thực hiện lời hứa; mà Bích cũng biết hắn không muốn, luôn luôn lấy ngữ khí làm nũng đối với hắn khuyên giải, khiến hắn muốn giận cũng giận không nổi.

“Ngoan một chút đi, Bích, ta là đối với ngươi vừa giận lại vừa yêu, hết lần này tới lần khác lại không có biện pháp với ngươi”.

Thấm Hàn Tâm thẳng thắn làm cho Vu Tình Bích nở nụ cười, hắn lại hôn lên miệng Thấm Hàn Tâm; sau khi Thấm Hàn Tâm hôn lại hắn một cái, mới ly khai ngọa tháp (giường) tràn đầy xuân ý.

Thấm Hàn Tâm vừa mở cửa, biểu tình cũng theo đó biến đổi, tư thái băng lãnh kia của hắn khác xa khi cùng một chỗ với Vu Tình Bích. Biểu tình băng lãnh là biểu tình nhất quán của Quỷ đế từ trước đến nay, chẳng qua biểu tình này ở trước mặt Vu Tình Bích dùng không được mà thôi.

“Có chuyện gì trọng đại?”.

Thái giám ngoài cửa khom khom người.

“Bẩm Đế tôn, đại cổ (trống lớn) ngoài kinh thành lại vang lên, Đế tôn từng hạ lệnh, nếu trống này vang lên, toàn bộ văn võ bá quan đều phải thượng triều”.

Thấm Hàn Tâm ánh mắt lạnh lẽo, hắn cả giận nói: “Đại cổ kia là đương sơ ta đăng cơ thì sở thiết (bố trí), chuyên dành cho người có trọng đại oan khuất dùng để minh oan, hiện tại là thái bình chi thế lại có đại oan? Ngươi lập tức đưa người đánh trống thượng điện”.

“Vâng, Đế tôn”.

Người minh oan là một thiếu phụ khuôn mặt, quần áo đầy bụi đất, khi nàng tóc tai rối bù, mặt mũi bẩn thỉu quỳ gối trên đại điện, đã phi thường suy yếu, xem ra nàng là mấy ngày liền chạy tới đây.

Thấm Hàn Tâm không dám tin dưới thời hắn thống trị cư nhiên còn có án oan, hắn nghiêm túc hỏi: “Ngươi là người phương nào? Trạng cáo người nào?”.

Thiếu phụ kia phi thường suy yếu, nhưng lời nói vẫn phi thường rõ ràng: “Bẩm Đế tôn, ta là người Tình Dương, phu quân ta Tình Duẫn là quan địa phương nơi ấy, hắn thụ đại oan, giờ ngọ ngày mai sẽ vấn trảm”. Thanh âm của nàng chuyển thành thê lương: “Ta muốn cáo chính là bào đệ của Đế tôn, cũng chính là Thấm Phi Liễu Vương gia”.

Cả triều quan viên lập tức một mảnh xôn xao.


Thấm Hàn Tâm mục quang băng hàn nói: “Nói tiếp”.

“Vương gia tới Tình Dương, muốn phu quân ta dán cáo thị tìm người, vì việc này không hợp pháp luật Quỷ giới, phu quân ta không chịu, lời nói đắc tội Vương gia; Vương gia dưới cơn thịnh nộ, đem phu quân ta đánh gần chết áp tiến tử lao, còn hạ lệnh ba ngày sau sẽ vấn trảm, giờ ngọ ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng”.

Thấm Hàn Tâm tức giận không thôi, hắn căm phẫn nói: “Người đâu! Lập tức áp giải Phi Liễu hồi cung cho ta, còn có, phái ngự y tốt nhất trong cung tùy thị đi trước, tức khắc trị liệu Tình Duẫn, nếu như ai dám động Tình Duẫn một sợi lông tơ, liền chém đầu hắn xuống cho ta”.

Thiếu phụ kia vừa nghe thấy phán quyết công chính, lúc này mới toàn thân thả lỏng ngất xỉu.

Thấm Phi Liễu lập tức bị áp giải vào cung, tuy nói là bị áp giải, thế nhưng tư thế Vương gia của hắn lớn như vậy, lại là đệ đệ duy nhất của Quỷ đế, ai dám chân chính áp giải hắn, nhiều lắm chỉ có thể nói là dẫn hắn trở về mà thôi.

Cách kinh thành càng ngày càng gần, sắc mặt Thấm Phi Liễu cũng càng ngày càng khó coi.

Hắn vừa hồi cung, đã bị áp giải đến đại điện, cả triều văn võ bá quan tuy rằng không ai dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng mà ánh mắt Thấm Hàn Tâm như hỏa cự (bó đuốc) đang tập trung nhìn hắn, khiến cho lưng hắn như kim chích, đâm hắn toàn thân run rẩy.

“Vương huynh”.

Hắn mới lên tiếng mà thôi, Thấm Hàn Tâm bỗng chốc bước xuống bậc thang, liền không khỏi phân trần cho hắn một cái tát. Một cái tát này đánh thật không nhẹ, đánh cho khóe miệng Thấm Phi Liễu đương trường chảy máu, ngã nhào trên đất.

“Đưa hắn giam vào thủy lao, thượng hai mươi bốn đạo gia tỏa (gông xiềng), ai dám thay hắn cầu tình, đều cùng hắn đồng tội”.

Nghe vậy, Thấm Phi Liễu cả kinh mục trừng khẩu ngốc, thủy lao này là chuyên môn dùng để giam phạm nhân hung ác cùng cực, mà hai mươi bốn đạo gia tỏa là xử phạt người bị phán tử tội mới có, lẽ nào Vương huynh là muốn ban tử cho hắn?

Cả triều văn võ bá quan thấy Quỷ đế đại phát lôi đình, không người nào dám nói chuyện, giống như là đồng ý xử phạt hắn dành cho Thấm Phi Liễu. Đột nhiên, có người đứng ra cầu tình, hắn là trợ thủ đắc lực Quỷ đế coi trọng nhất – Đại tướng quân La Thanh.

“Thỉnh Đế tôn niệm tình Vương gia tịnh không nháo chết người mà võng khai nhất diện (*)”.

(*) võng khai nhất diện: võng là cái lưới, khai:mở, nhất diện: một mặt, một bên. Câu này chắc có nghĩa là mở ra một con đường sống.

Thấm Hàn Tâm tức giận mắng: “Câm miệng! Hắn biết pháp phạm pháp, hơn nữa đối phương lại là người trung tâm ái quốc, nếu không lấy cực hình xử, làm sao phục chúng?”.

“Thế nhưng Vương gia từng bảo hộ Quỷ hậu xuất cung tại ngoại, còn đưa hắn bình an trở về cung, vì công lao lúc trước của Vương gia, Quỷ hậu đang mang thai mới bình an trở lại bên cạnh Đế tôn, cầu ngài tam tư”.

Thấm Hàn Tâm suy nghĩ, lúc trước Bích đích thực là Phi Liễu đưa về cung, tuy rằng năng lực Bích không dưới mình, căn bản không cần Phi Liễu bảo hộ, tuy nhiên mặc kệ trong quá trình đó là như thế nào, ít nhất Bích thật sự theo Phi Liễu mà quay về bên cạnh hắn.

Thấm Hàn Tâm sắc mặt nhất trầm, không thèm nói lại.

La Thanh quỳ xuống. “Vương gia lại là thân đệ đệ duy nhất của Đế tôn, cho dù hắn đã phạm pháp, nhưng cầu Đế tôn niệm tình ân trạch của tiên Đế, tha cho Vương gia đi”.

Qua một lúc lâu, Thấm Hàn Tâm mới lạnh lùng nói: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát.

Đưa hắn giam lỏng trong cung, không cho hắn ở ngoài gây chuyện thị phi, bãi triều”. Sau khi nói xong, Thấm Hàn Tâm lập tức quay đầu bước đi, biểu hiện tâm tình hắn vẫn còn đang bạo nộ.

Lúc Thấm Hàn Tâm đi rồi, Thấm Phi Liễu còn ngồi dưới đất, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh, La thanh giúp hắn một phen.

Thấm Phi Liễu thấp giọng nói: “La Thanh, đa tạ ngươi, ân tình này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi”.

Biểu tình La Thanh lãnh đạm lắc lắc đầu, mà Thấm Phi Liễu chưa chú ý tới La Thanh lãnh đạm không giống ngày xưa.

“Vương gia, là Quỷ hậu lường trước sẽ phát sinh chuyện như vậy, hắn biết rõ cá tính Đế tôn, là hắn dạy ta phải làm sao ở đại điện hướng Đế tôn cầu tình, mặt khác, hắn còn có việc muốn nói với ngươi, thỉnh ngươi đi theo ta”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận