Mặt hắn đỏ lên.
Bởi vì nhìn thấy Vô Tranh cũng là xích lõa ngồi bên cạnh hắn thổi sáo; hắn không dám động, chỉ sợ Vô Tranh biết hắn tỉnh, thế là hắn liền cứ như vậy nghe y thổi sáo, nhưng hắn lại cảm thấy tiếng sáo quá mức thê lương, không phải là điềm báo tốt.
Âm cuối của tiếng sáo kết thúc bằng âm điệu bi thương, Thấm Phi Liễu đưa tay vòng qua eo Vô Tranh, thật chặt, lại chặt hơn, tiếng sáo kia hắn nghe thấy tâm liền siết lại, giống như tiên đoán kết cục gì đó không tốt, hắn không muốn Vô Tranh ly khai hắn.
Hắn nhẹ nhàng đem mặt dán lên bên hông Vô Tranh, cảm thấy được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Vô Tranh, hắn mới lại an tâm xuống, bây giờ Vô Tranh đang ở bên cạnh hắn, tiếng sáo bất quá là tiếng sáo, mình cần gì phải sợ chứ!
“Ngươi tỉnh rồi, có đau không?”.
Một bàn tay to lạnh lẽo nhẹ vỗ về khuôn mặt Thấm Phi Liễu, hắn ngoan ngoãn mặc cho y vuốt ve.
Mặt hắn liền đỏ lên, hắn đương nhiên biết Vô Tranh hỏi là cái gì, nơi nam tính kia dùng để giao hoan vốn là phi thường đau đớn! Huống chi hắn lại là lần đầu tiên bị người đối đãi như vậy, sau khi giao hoan đương nhiên là đau đớn không thôi, chỉ là muốn hắn mở miệng nói đau, hắn mới không nói ra được.
“Xấu hổ sao?”. Vô Tranh cười cười nói.
Ngữ khí Vô Tranh khiến Thấm Phi Liễu quay mặt qua một bên, rõ ràng trên mặt rất nóng, nhưng tư thế của Vương gia không thể hiện ra không được. “Trong đời ta, cũng không có hai chữ xấu hổ”.
“Vậy là tốt rồi”. Tay Vô Tranh hướng chỗ tư mật của Thấm Phi Liễu thăm dò.
“Ngươi làm cái gì? Đừng sờ loạn, mất mặt muốn chết”.
Thấm Phi Liễu giãy dụa thân thể cự tuyệt, lại làm cho tay Vô Tranh càng xâm nhập nhanh hơn tới giữa hai chân hắn, khiến hắn run rẩy thở dốc.
Vô Tranh yêu thương hôn lên môi hắn vài cái. “Còn đau lắm có đúng hay không?”.
Quả thực là đau muốn chết! Hắn không nghĩ tới lại đau đến mức này, ngay cả trở mình một chút, liền đau đến hắn không ngừng cau mày.
Hắn thành thật điểm đầu. “Ân, đau lắm”.
“A Hồ”.
“Vâng, chủ nhân”. Vô Tranh vừa gọi, A Hồ liền vội vã tiến vào.
Thấm Phi Liễu vội vàng rụt đầu vào trong bị tử, với tình cảnh xấu hổ hiện tại, tự mình cảm thấy thẹn không thôi.
Tuy nhiên, hắn từ ban ngày đến tối chưa từng ra khỏi phòng Vô Tranh, hơn nữa lúc hoan hảo nhất định có phát ra âm thanh, A Hồ suy nghĩ cũng biết bọn họ ở trong phòng làm chuyện tốt gì. Thế nhưng muốn hắn giống như không có việc gì để cho A Hồ nhìn thấy hắn xích lõa nằm bên cạnh Vô Tranh, hắn thực sự làm không được.
“Đi nấu một dũng nước nóng mang vào, ta muốn tẩy thân”. Vô Tranh nhẹ giọng ra lệnh.
“Vâng, chủ nhân”.
A Hồ phi thường nhu thuận, hắn chưa từng liếc mắt nhìn hướng vật nhô lên trong chăn, liền vội vội vàng vàng ra ngoài nấu nước nóng, hơn nữa hắn làm việc vô cùng nhanh, không bao lâu đã mang nước nóng vào.
“Ra ngoài đi”. Vô Tranh gật đầu.
A Hồ lại lần nữa lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Khuôn mặt Thấm Phi Liễu đỏ như ráng chiều, lúc Vô Tranh ôm hắn xuống giường, hắn xấu hổ đến mức ngay cả cổ họng cũng không dám phát ra một tiếng, mặc cho Vô Tranh đem hắn đặt trong nước nóng tẩy thân.
Nước nóng nguyên bản chỉ là nước bình thường được đun nóng mà thôi, thế nhưng không biết Vô Tranh dùng ngón tay quấy trộn cái gì trong nước, trong nháy mắt nước liền biến sắc, còn tỏa ra hương vị thanh tân di nhân, khiến thể xác và tinh thần Thấm Phi Liễu bất tri bất giác thả lỏng.
Vô Tranh dùng lực đạo vừa phải ấn lên huyệt đạo ở cổ và lưng hắn, trong làn hơi nước mờ mịt, hắn khoan khoái thở dài, ngón tay Vô Tranh tựa như đang thi triển loại ma pháp đặc dị, không ngừng xoa nắn trên vai hắn.
Bộ vị được xoa nắn chậm rãi đi xuống, lại đi xuống, Thấm Phi Liễu khom người, để cho ngón tay Vô Tranh vuốt ve thắt lưng hắn.
Vô Tranh nói: “Nâng eo lên”.
Thấm Phi Liễu cảm thấy tư thế này thật xấu hổ, bởi vì mình đưa lưng về phía Vô Tranh, còn nâng eo lên, đem nơi yếu đuối nhất đối mặt với Vô Tranh, tình huống quả thực chính là giống như vừa rồi giao hoan, hắn thẹn thùng lắc lắc đầu.
“Ngoan, ta giúp ngươi tẩy sạch phía sau mới có thể tốt được, hi vọng ta không làm ngươi bị thương quá nặng”.
Ngữ khí Vô Tranh phi thường nhẹ nhàng, khiến Thấm Phi Liễu không khỏi y mệnh hành sự, hắn có thể cảm thấy Vô Tranh dùng tay xoa nhẹ bộ vị mẫn cảm của hắn, thăm dò chỗ kia có thụ thương hay không.
Vô Tranh dùng ngón tay dài nhỏ thoa một chút dược vật cho hắn, rồi mới lại ôm hắn trở về giường, vừa đến giường, Thấm Phi Liễu liền mắc cỡ vội vàng tiến vào trong chăn.
Vô Tranh cũng qua loa rửa sạch thân thể, rồi mới trở về giường; Thấm Phi Liễu lập tức ôm lấy Vô Tranh, đem mặt dựa vào ***g ngực xích lõa của y, cười khẽ.
“Có cái gì buồn cười?”. Vô Tranh thản nhiên hỏi.
Câu hỏi của Vô Tranh rất bình thường, Thấm Phi Liễu lại ôm y càng chặt. Giống như một bước cũng không nguyện ý ly khai. Hắn đỏ mặt, tỉ mỉ nhìn vẻ mặt nhất quán lãnh tình của Vô Tranh, hắn vội vàng cúi đầu, lại phát ra một trận tiếng cười vui sướng.
“Không có gì”.
“Vậy được rồi, không có gì thì không có gì đi”. Vô Tranh vừa nghe hắn nói như vậy, liền không hỏi nữa.
Hắn má hồng tai đỏ, chỉ mong sao Vô Tranh đặt câu hỏi, nào ngờ cư nhiên Vô Tranh không hỏi nữa? “Ngươi vì sao không tiếp tục hỏi?”.
Biểu tình Vô Tranh rất bình tĩnh. “Ngươi không phải nói không có gì sao? Nếu không có gì, cần gì phải hỏi chứ?”.
Thấm Phi Liễu bực lên. “Ngươi là cố ý có phải hay không?”
“Cố ý cái gì?”. Thấy Thấm Phi Liễu sắp chửi ầm lên, ánh mắt giở trò xấu của Vô Tranh chợt lóe rồi biến mất.
Miệng Thấm Phi Liễu bị bá đạo phủ kín, hết thảy lời nói muốn nhục mạ Vô Tranh của hắn toàn bộ hóa thành thở dốc ngọt ngào, cái lưỡi mềm mại bị tiếp xúc nhiều lần, hôn đến mức thắt lưng hắn lại nhuyễn.
“Ngươi thật xấu a! ”.
Nụ hôn qua đi, trong miệng còn lưu lại hương thơm của Vô Tranh, Thấm Phi Liễu đánh nhẹ lên ngực Vô Tranh, lại lộ ra dáng tươi cười hạnh phúc.
“Không xấu, lại muốn ăn luôn ngươi sao?”. Vô Tranh ái muội nói.
Thấm Phi Liễu lại tiếp tục đỏ mặt, dường như chỉ cần với Vô Tranh cùng một chỗ, mặt hắn liên tục ở vào trạng thái đỏ, hắn nhẹ giọng kháng nghị: “Nói ăn luôn thật khó nghe, ta lại không bị ngươi nuốt vào bụng”.
“Vậy thì ăn luôn ngươi”.
Vô Tranh hơi hơi giương miệng, khẽ cắn vai hắn, một chút cũng không cắn bị thương Thấm Phi Liễu, mà tay còn không ngừng vuốt ve vòng eo xích lõa của hắn.
Thấm Phi Liễu thích thú ôm lấy cổ y. “Ngươi đối với ta làm loại chuyện này, ngươi phải có trách nhiệm với ta, không được lại đi thích người khác”.
Vô Tranh ôm hắn vào lòng, thấy hắn nói nhỏ vừa nhanh vừa ngượng ngùng, Vô Tranh khẽ cười nói: “Nguyên lai ngươi vừa rồi chính là đang suy nghĩ chuyện này, mới cười đến vui vẻ như vậy. Ngươi không phải luôn mắng ta là tử phế lao quỷ sao? Tử phế lao quỷ ta có người nào mắt bị mù nghĩ muốn a”.
Vừa nghĩ lại mình khẩu vô già lan (*) hồ ngôn loạn ngữ, Thấm Phi Liễu không khỏi hổ thẹn trong lòng.
(*) khẩu vô già lan: miệng nói không gì ngăn lại, ý là ăn nói bạt mạng.
Trong mắt hắn dù cho Vô Tranh thật sự là phế lao quỷ, cũng không muốn y với người khác cùng một chỗ; huống chi, không biết là vì ở chung lâu, hiện tại hắn cảm thấy Vô Tranh chẳng những không xấu, còn tuấn mỹ đến nan dĩ ngôn dụ (khó nói rõ).
Bất quá, may là chỉ có mình nghĩ như vậy, người khác vừa thấy Vô Tranh nhất định sẽ cảm thấy y là một tên phế lao quỷ xấu xí, vậy mình sẽ không cần phải cùng người khác tranh giành Vô Tranh.
Thấm Phi Liễu nũng nịu nói: “Ta lại không phải thực sự vì ngươi, ngươi sẽ không để ý, đúng hay không?”.
“Ngươi nói ta là không để ý?”.
Biểu tình Vô Tranh không giống bình thường, thế nhưng Thấm Phi Liễu đột nhiên rất sợ Vô Tranh vì để ý mà không cần hắn.
Hắn vội vàng hôn Vô Tranh một cái. “Đừng giận ta, ta thực sự không phải cố ý, sau này ta sẽ sửa”.
“Thực sự sửa sao?”.
Hắn gấp gáp điểm đầu. “Thực sự, bất quá, bất quá…”
Thấy hắn ấp a ấp úng, Vô Tranh hỏi: “Bất quá cái gì?”.
“Bất quá ngươi không được để cho Vu Tình Bích ngồi bên giường của ngươi nữa, bộ dạng hắn xinh đẹp như vậy, ngay cả huynh trưởng ta cũng bị hắn mê hoặc đến mức choáng váng đầu óc, ngươi là của ta, không được để hắn mê đi”.
Thấm Phi Liễu càng nói càng nhỏ giọng, nhưng vẫn là đem những lời trong lòng toàn bộ nói ra. Bởi vì hắn thấy qua dáng vẻ xinh đẹp của Vu Tình Bích, nói thật, cho dù mình nếm hết thiên hạ mỹ nữ, cũng chưa từng thấy mỹ nữ đẹp hơn so với Vu Tình Bích, nếu không phải mình một lòng hướng về Vô Tranh, nói không chừng cũng sẽ bị hắn mê đi.
Mặc kệ nói như thế nào, Vô Tranh cũng là một nam nhân bình thường, nếu như y cảm thấy Vu Tình Bích đẹp, đương nhiên là nhân chi thường tình, cho nên hắn không thể không nói trước.
Bất quá, lời hắn nói lại chỉ đổi lấy một trận cười khẽ của Vô Tranh mà thôi.
Vô Tranh là đang cười nhạo mình sao? Hay là thật sự cảm thấy Vu Tình Bích tốt hơn? Thấm Phi Liễu cảm thấy vừa phẫn nộ lại không thể chịu đựng nổi, vừa nghĩ đến ý nghĩ của Vô Tranh có thể là cái sau, hắn cơ hồ sắp khóc lên. “Ngươi cười cái gì? Trong lòng ngươi lại cảm thấy hắn tốt có đúng hay không, vậy ngươi đi a, ta mới không cần”. (Xạo ve kêu luôn! >”“ câu hỏi vô duyên!)
“Trước đây cần thấy cũng đã thấy qua, còn thẹn thùng như vậy làm cái gì?”.
Ngữ khí Vô Tranh xấu xa, làm cho mặt hắn đỏ lên, Thấm Phi Liễu giả vờ tức giận nói: “Ai từng thấy qua? Ngươi không biết xấu hổ? Ta mới không có thấy qua ni”.
Vô Tranh khoác y phục lên, đi đến bên cạnh hắn câu cằm hắn lên, lén thơm hắn một cái. “Thật sự không thấy qua? Vậy đêm đó cái gì cũng không nhìn thấy sao?”.
Đêm đó liên tục bị Vô Tranh hôn, cả người đều mờ mịt, nào có tâm tư đi nhìn cái gì? Lại nói vừa giao hoan qua đi, hắn liền xấu hổ đến ngay cả mặt cũng không ngước lên được, mới không để ý nhiều mà!
“Ngươi không biết xấu hổ, còn nói nữa ta sẽ đánh ngươi”.
Hắn tung một nắm đấm qua, lại bị Vô Tranh bắt được, Vô Tranh kéo hắn ôm vào lòng, y phục hắn cầm trong tay nhẹ nhàng cọ xát trước ngực Vô Tranh.
“Hôm nay ta mang theo thứ tốt đến tặng cho ngươi”.
“Trễ như vậy, không phải là muốn mang chính ngươi tặng cho ta sao?”
Thấm Phi Liễu càng xấu hổ loạn đánh lên ngực Vô Tranh. “Ta mới không có mà! Làm loại chuyện kia đau lắm, ta không bao giờ muốn làm lần thứ hai”.
Không những là đau, hơn nữa còn mắc cỡ chết được! Vừa nghĩ đến nơi bí ẩn nhất của thân thể mình bị Vô Tranh nhiệt tình tiếp xúc vuốt ve, lại còn phát ra tiếng khóc nức nở xin tha cùng thở dốc kiều mị ngay cả chính mình cũng chưa từng nghe qua, cho nên hắn chết cũng không muốn lại làm lần thứ hai.
“Được rồi, vậy để sau đi”.
“Mới không có lần sau đấy”.
Hắn dựa vào ngực Vô Tranh, giống như một tiểu cô nương mới biết yêu, hắn cẩn cẩn dực dực xuất ra kiện bạch sắc y phục kia. “Cái này tặng ngươi, hẳn là giữ ấm rất tốt, là ta đặc biệt kêu người làm”.
Vừa nói tới chính mình đặc biệt kêu người làm, dường như mình tỏ vẻ thích Vô Tranh thích muốn chết, ngay cả y phục cũng thay y suy nghĩ.
Hắn vội vàng sửa lại, nhìn vào y tụ Vô Tranh nói lung tung một hồi: “Không phải a! Không phải ta đặc biệt kêu người làm, là bởi vì những chế y sư phụ kia mỗi người đều ngốc muốn chết, cư nhiên làm sai xích thốn của ta. Ta thấy y phục này hẳn là ngươi có thể mặc, cảm thấy vứt đi thì tiếc, mới đem cho ngươi mặc, không phải ta đặc biệt kêu người làm, ngươi nghìn vạn lần không được hiểu lầm”.
Nghe vậy, Vô Tranh phát ra tiếng cười khoái trá.
Thấm Phi Liễu đỏ mặt lên, lời bịa đặt của mình tuy là vụng về, thế nhưng y cũng không thể giả ngốc sao?
“Ngươi cười cái gì a? Ngươi không thích đúng hay không? Vậy ta giẫm lên nó, coi như quên đi!” Hắn phát cáu lên, liền muốn đem y phục ném xuống, cố sức giẫm lên.
Vô Tranh đoạt lấy y phục từ trong tay hắn, nhìn nửa ngày mới nói: “Kiểu dáng y phục này sao lại xấu như vậy? Ngươi vẫn là giẫm lên nó đi”.
Vô Tranh lại dám nói y phục hắn hảo ý làm cho y thật xấu? Thấm Phi Liễu tức giận đến mức òa khóc.
Vô Tranh cười nói: “Khóc cái gì? Ngươi lại khóc không phải so với tiểu oa nhi ba tuổi còn thích khóc hơn?”.
Thấm Phi Liễu phẫn nộ trừng mắt với Vô Tranh, không ngờ Vô Tranh cư nhiên thoát hạ y thường ngay trước mặt hắn.
Hắn vội vàng lấy tay che mắt lại, xấu hổ kêu to: “Ngươi không biết xấu hổ, làm cái gì?”.
Hắn từ khe hở giữa các ngón tay nhìn thấy Vô Tranh ngay tại chỗ mặc bạch y hắn mang đến vào.
Hắn vui vẻ nở nụ cười: “Phi thường đẹp đi? Ta đã biết ngươi nhất định sẽ thích”.
“Vậy ta phải cho ngươi một quà đáp lễ mới được”. Vô Tranh đưa tay vòng qua eo hắn.
Thấm Phi Liễu mắc cỡ đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, cũng nhắm hai mắt lại, để cho Vô Tranh nhiệt tình hôn lên đôi môi hắn.
Cảm giác hạnh phúc khiến Thấm Phi Liễu vui sướng, liền ngay cả khi hắn từ Lãnh Hương điện quay về điện của mình, cũng còn mang theo dáng tươi cười ngọt ngào.
—Toàn văn hoàn—