Vốn nên là không khí giương cung bạt kiếm, thế nhưng tử phế lao quỷ này lại nở nụ cười, tiếng cười của y khinh thúy (nhẹ giòn), dường như rất ít khi cười, bất quá tiếng cười của y thật là dễ nghe, nghe lên không khỏi cảm thấy tin cậy.
Thấm Phi Liễu vừa nghĩ đến chính mình lại đi đánh giá tốt về y, lập tức trong lòng phản thần tương kê (tự xỉ vả), không đúng! Là rất khó nghe, hắn chưa từng nghe qua tiếng cười nào khó nghe như vậy. (chẹp, dối lòng một cách trắng trợn =.=)
Thấm Phi Liễu trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi cười cái gì? Bị mắng mà còn cười đến sảng khoái như vậy, ngươi là không có bệnh đi?”.
Tiếu ý trên mặt Vô Tranh vẫn như cũ không giảm, y thản nhiên nói: “Xem ra chứng nứt da của ngươi cũng tốt lên đi!”.
Nghe Vô Tranh nhắc tới nhục nhã lớn nhất trong đời mình, Thấm Phi Liễu giận đến mức đỉnh đầu cơ hồ bốc hỏa lên.
Thấy thế, vẻ tươi cười của Vô Tranh càng trở nên ác liệt. “Vết nứt bên mông trái cũng tốt lên chưa?”.
“Làm sao ngươi biết?”. Lời vừa ra khỏi miệng, Thấm Phi Liễu liền hối hận, hắn vội vàng che miệng lại.
Phế lao quỷ này vì cái gì lại biết lúc trước bên mông trái hắn có vết nứt? Nơi kia bởi vì dược rất khó thoa tới, lại là bộ vị mỗi lần ngồi, nằm đều phải dùng đến, cho nên là nơi lâu lành lại nhất.
Chắc là Vu Tình Bích khi đó nhìn thấy bộ vị hắn nứt da, lúc cùng phế lao quỷ này cười nhạo hắn thì nói ra.
Vô Tranh ác ý mà nói: “Có muốn đại phu ta tới xem giúp ngươi hay không?”.
Thấm Phi Liễu hung tợn mắng: “Tử phế lao quỷ đi chết đi! Vương gia ta chính là kim chi ngọc diệp, há lại để ngươi loại hạ tiện bực này sờ soạng”.
“Lúc trước sờ đã không ngại, chính gọi là trước lạ sau quen. Nói không chừng lần thứ hai sẽ làm ngươi càng thoải mái”.
Vô Tranh càng nói Thấm Phi Liễu càng cảm thấy xấu hổ, hết thảy sự tình vừa rồi ở Lãnh Hương điện là hắn muốn quên nhất, cư nhiên y còn dám nhắc tới!
Thấm Phi Liễu căm giận nói: “Vô sỉ, hạ lưu!”.
Tuy rằng bên cạnh không có vũ khí gì khác, nhưng còn có nước có thể dội về phía tên hỗn đản này. Hắn ra sức đem nước dội hướng Vô Tranh, Vô Tranh tả hữu mỗi bên bước ra vài bước, thân hình tựa như quỷ mị, Thấm Phi Liễu chẳng những không dội trúng y, mà còn uổng phí khí lực của mình.
“Tử phế lao quỷ, tử phế lao quỷ, ta cả đời đều muốn gọi ngươi là tử phế lao quỷ”.
“Ta gọi là Vô Tranh”.
“Quản ngươi gọi là cái gì Vô Tranh, ta chính là muốn gọi ngươi tử phế lao quỷ”.
Thấm Phi Liễu vừa nói xong, Vô Tranh liền dựa sát vào, thân hình tiêm sấu (nhỏ gầy) kia khiến hắn tràn ngập cảm giác áp bách, hắn nhịn không được co rụt lại vào trong dục dũng; lập tức nghĩ đây là cung điện của hắn, hắn sợ cái gì! Hắn tùy tiện hô một tiếng, thì có cả trăm ngàn thị vệ sẽ xông tới đem tử phế lao quỷ kia chém thành thịt vụn, hiện tại vừa vặn nói y là thích khách, kêu người chặt y thành tám khối.
“Người đâu, có thích…”
Hắn vừa kêu to, còn chưa kêu đến chữ ‘khách’, đôi môi lạnh lẽo của Vô Tranh đã áp xuống, mút môi dưới của hắn; Thấm Phi Liễu sợ tới mức cứng họng, quên cả phản kháng.
Lưỡi Vô Tranh mạnh mẽ tiến vào trong miệng hắn, hấp thu tân dịch (nước bọt) trong miệng, mắt Thấm Phi Liễu trừng đến mức so với chuông đồng còn lớn hơn, hơn nữa qua nửa ngày còn không khép lại.
Hắn một đại Vương gia đang lúc lưu luyến hoa tùng, được nữ nhân coi là trân bảo, cư nhiên bị hôn? Lại còn bị một người nam nhân hôn? Hơn nữa là một nam nhân bệnh gầy, xấu muốn chết đến từ nhân gian hôn hắn?
Thiên a! Điều này sao có thể phát sinh? Hắn lập tức giãy giụa. “Tử phế lao quỷ này, hỗn đản, dám vô lễ với ta, ngô ngô…”
Thấm Phi Liễu còn chưa mắng xong, miệng lại bị mạnh mẽ ngăn chặn, liền ngay cả thân thể xích lõa của hắn cũng bị Vô Tranh gắt gao ôm trước ngực.
“Ta gọi là Vô Tranh”.
“Vô Tranh mẹ ngươi đi! Mau buông ra cho ta, ta tuyệt đối không gọi, ngô ngô…”
Thấm Phi Liễu càng tức giận, Vô Tranh liền hôn càng thêm phóng tứ.
Thiên a! Hắn còn nuốt xuống tân dịch của nam nhân xấu xí kia, kỳ quái chính là, tân dịch kia thơm ngọt không thôi, kích thích hắn đến mức dục hỏa đốt người.
Hô hấp Thấm Phi Liễu dường như trở nên càng dồn dập, nơi hai người chạm nhau tựa như thiên lôi câu động địa hỏa, nóng đến kinh người, một cỗ khô nóng từ ngực đi lên, đi xuống không ngừng thiêu đốt.
“Ta phải kêu người vào giết ngươi, tử phế lao quỷ này!”.
Tà khí, nhiệt tình trong đôi mắt u hắc của Vô Tranh, khiến tim Thấm Phi Liễu đập điên cuồng không thôi, hắn vừa mắng lên, lại bị hung hăng hôn lên miệng.
Hắn muốn cắn lên đầu lưỡi Vô Tranh một cái, lại bị Vô Tranh liếm mạnh một cái, ngay cả nha ngân (lợi) cũng không buông tha. Từ khi hắn mười tuổi bắt đầu hôn nữ nhân đến nay, chưa từng bị hôn phiến tình như vậy, hắn bị liếm đến mức toàn thân run bắn lên, ngay cả phản ứng sinh lý cũng xuất hiện.
Thấm Phi Liễu bị hôn tới nỗi chân nhuyễn, ngay cả vòng eo cũng mềm nhũn, nếu không phải được phế lao quỷ dùng sức ôm lấy, hắn nhất định sẽ giống như không xương, trượt vào trong dục dũng. Kháng cự của hắn cuối cùng biến thành thở dốc yếu ớt, cả người còn nhuyễn hơn cả bùn nhão trên mặt đất sau mưa.
“Vô Tranh”. Thanh âm Vô Tranh thấp trầm lại vang lên.
Ngay sau đó, Vô Tranh liền cắn lên tai hắn một cái, cắn thật đúng chỗ, làm hắn toàn thân run rẩy; tiếng thở dốc của hắn đứt quãng, toàn bộ cơ phu (da thịt) đều trực tiếp chạm lên y sam mềm mại của đối phương, loại cảm giác này vui sướng đến mức khiến hắn càng không ngừng run rẩy.
“Tử phế…”
Vô Tranh mạnh bắt lấy thắt lưng hắn, nhẹ nhàng thiếp hợp, Thấm Phi Liễu thoáng chốc hiểu ra nhiệt vật nhô lên trên đại thối (đùi) hắn là cái gì.
Hắn thần tình đỏ bừng, đang muốn cho Vô Tranh một cái tát, Vô Tranh nhẹ nhàng đẩy một cái, nhiệt vật nhô ra kia chậm rãi mà di chuyển lên xuống trên đại thối của hắn.
Bị Vô Tranh khiêu khích như vậy, Thấm Phi Liễu thiếu chút nữa mất mặt giống nữ nhân kêu to phi lễ.
“Vô Tranh”. Vô Tranh thập phần cố chấp, tuyệt không muốn buông tha.
“Ta mới không gọi, ngươi là tử phế lao quỷ, tử phế lao quỷ…”. Thấm Phi Liễu cũng cố chấp tương tự, không buông tha.
Thấy Thấm Phi Liễu không ngừng mà phản kháng kêu loạn, đôi tay gầy như que củi của Vô Tranh dừng lại ở thốn lũ đồn (mông trần), còn tách đại thối hắn ra, đem nó hoàn trụ ở thắt lưng mình, khiến cho tư thế hai người ái muội vô cùng.
Thấm Phi Liễu lại rùng mình một trận, bộ vị nam tính của đối phương nhô ra chạm vào nơi yếu ớt của hắn, hắn xấu hổ cùng giận dữ, trên đầu nếu nói có thể bốc hơi được, hắn đã sớm tức giận đến bốc hơi rồi.
“Gọi ta là Vô tranh, ta không gọi tử phế lao quỷ”. Đôi mắt thâm toại (*) kia của Vô Tranh tràn ngập lực lượng vô ngôn.
(*)thâm toại: thâm: sâu, toại: như ý
Thấm Phi Liễu cố gắng hòng phản kháng, chỉ bất quá đồn bộ bị chế trụ, không thể nào dùng lực.
Hắn cố sức đánh đấm vai Vô Tranh, giận dữ hét: “Vô sỉ, vô sỉ, ta mới không gọi!”.
“Có thích khách, Vương gia bị đâm”.
Không nghĩ tới Vô Tranh lại phát ra thanh âm vang tận mây xanh, Thấm Phi Liễu cả kinh, lập tức hiểu được ý đồ ác liệt của y.
Một đoàn vệ binh lao vào, cho dù có thể đương trường giết chết Vô Tranh, thế nhưng hắn toàn thân xích lõa, hai chân còn hoàn trụ thắt lưng của một gã nam nhân, một màn phiến tình này nhất định sẽ thành Quỷ giới đệ nhất kỳ đàm.
Đến lúc đó hắn cũng không còn mặt mũi để mà sống tiếp, bởi vì mỗi ngày đều bị người chỉ trỏ sau lưng, chẳng những chiêu bài ‘Quỷ giới đệ nhất phong lưu lãng tử’ toàn bộ bị đập vỡ, chỉ sợ về sau nữ nhân mỗi người đều sẽ dùng ánh mắt khác thường để nhìn hắn.
Thị vệ bên ngoài nghe thanh âm trong trẻo, tới tấp hướng cung điện này chạy tới, mọi người vội vã kêu lên: “Vương gia, có thích khách sao?”.
Thấm Phi Liễu kinh hoảng không thôi, nếu để cho bọn họ tiến vào nhìn thấy. Vậy chính mình thật sự có thể không cần ở Quỷ giới nữa, hắn giận dữ kêu lớn tiếng: “Tất cả đều không được phép tiến vào, không có thích khách”.
“Có, có thích khách”. Vô Tranh cố tình cùng hắn đối nghịch.
“Không có, ta nói không có chính là không có”. Hắn lập tức nhìn về phía Vô Tranh “Buông ta ra”.
“Vô Tranh”. Vô Tranh vẫn không định buông tha hắn.
Mắt thấy cánh cửa sẽ được mở ra, hắn không có thời gian để cùng phế lao quỷ này giận dỗi, hắn nuốt hận đè xuống cơn giận dữ, thanh âm lửa giận ngút trời tựa như muốn lấy cực hình mà xử Vô Tranh. “Vô Tranh! Như vậy ngươi vừa lòng đi? Ngươi cao hứng đi?”.
Vô Tranh mỉm cười, y tựa hồ vừa lòng.
Y vừa mới buông Thấm Phi Liễu ra, Thấm Phi Liễu liền bái (1) trừng y một cái. Y đột nhiên nâng cằm Thấm Phi Liễu lên, lén thơm một cái, khiến Thấm Phi Liễu tức giận đến liều mạng giậm chân.
“Ngươi vừa rồi còn chưa hôn đủ sao?”.
Lời vừa nói ra, Thấm Phi Liễu liền phát giác mình lỡ lời, hắn vội vàng lau miệng, chỉ bất quá môi hắn bị hôn đến mức vừa đỏ vừa sưng, nhìn thế nào cũng là tú sắc khả xan (*).
(*) Theo Gồ sư huynh: phong phú và đầy màu sắc
“Ta đã dùng miệng giúp ngươi giải độc, độc tính của vạn lý hồng ngươi không cần tái lo lắng, về phần thù lao liền từ trong cái hôn của ngươi khấu trừ”.
“Vô sỉ!”. Phế lao quỷ này lại nói như là cho hắn ân huệ lớn lắm.
Hắn giận cực kỳ liền muốn một cái tát đánh qua, lại bị Vô Tranh cản lại.
Lúc này một đám vệ binh xông vào, Thấm Phi Liễu vội vàng phủ thêm ngoại y, oán thanh giáo huấn: “Không phải nói không có thích khách sao? Các ngươi tiến vào làm gì? Ta chính là đang tắm rửa, không thấy qua nam nhân tắm rửa sao?”.
Đám vệ binh bị mắng đến mức sắc mặt thập phần khó coi, bất quá mỗi người lại nhịn không được mà nâng tầm mắt lên, dù sao vẫn cảm thấy Vương gia dường như thay đổi không quá giống lúc trước, thật giống như là trở nên đẹp hơn.
Kia cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, cơ phu vô cùng mịn màng, còn có thân thể vì mộc dục mà phiếm hồng, trong không khí cũng tựa như tràn ngập khí tức mê người, giống như vừa rồi ở trong này đã xảy ra một số chuyện không thể cho ai biết.
Thấm Phi Liễu không chú ý tới ánh mắt người khác, hắn bỗng nhiên linh cơ khẽ động, đang muốn lệnh đám người kia giáo huấn Vô Tranh, đánh cho y gần chết, mới chú ý tới Vô Tranh cư nhiên không thấy đâu nữa.
Tâm tình hắn cực kỳ xấu. “Cút cho ta, toàn bộ cút ra ngoài, phiền chết đi được!”. Hắn một cước đá ngả dục dũng.
Vệ binh không dám đắc tội hắn, lập tức rời khỏi.
Trên môi cảm giác tê tê dại dại, chứng minh mình mới vừa rồi bị tên nam nhân xấu xí kia cường hôn, ghê tởm hơn chính là, cảm giác kia còn chết tiệt hảo! (*)
(*)Câu này ý là Liễu ca rất tức khi bị Tranh ca hôn, nhưng ảnh phải thừa nhận (trong cảm giác ghê tởm) rằng ảnh thấy nó rất tuyệt.
Điểm không thể tha thứ nhất là nhãn thần hàm tiếu của nam nhân kia, đầy đủ thuyết minh y biết được mình bị hôn đến xuân tâm nhộn nhạo, chỉ có thể xụi lơ ngã vào ***g ngực y.
Cảm thấy mặt khô nóng không thôi, trong lúc gần gũi còn lưu lại hương thơm của tử bệnh quỷ kia, lại lần nữa chứng minh bọn họ đã từng hôn nồng nhiệt như thế nào, hắn cố sức giậm chân. “Thù này bất báo phi quân tử, Vô Tranh, ngươi hãy đợi đấy cho ta!”.Thấm Phi Liễu lại kiếm số tiền lớn mua độc dược, chẳng qua những độc dược này tựa như thạch trầm đại hải, Vô Tranh vẫn sống được rất tốt, cho nên hắn lại phí phạm tiền.
Tâm tình hắn phiền táo, cũng không có hưng trí xuất cung dạo chơi, cả ngày chỉ nghĩ nên làm cách nào để giết chết Vô Tranh, chỉ tiếc chưa bao giờ thành công.
Tâm tình hắn xấu đến mức cho dù ôm mỹ nữ cũng phiền muốn chết, hắn đem những mỹ nữ kia đuổi đi hết.Hắn lại buồn lại phiền, qua mấy ngày, Thấm Hàn Tâm nghe nói hắn khác thường, triệu kiến hắn.
Hắn vẻ mặt ôn hòa hỏi Thấm Phi Liễu: “Phi Liễu, gần đây ngươi có chuyện gì phiền lòng sao?”.
Thấm Phi Liễu nghĩ thầm, đúng a! Hắn liền kêu Vương huynh đem người trong Lãnh Hương điện làm thịt không tốt sao?
“Bởi vì trong cung có người đối với ta vô lễ, cho nên tâm tâm tình ta thật không tốt”.
“Theo lý mà nói, hẳn là không ai có lá gan lớn như vậy dám đối với ngươi không tốt”.
“Có, chính là người ở trong Lãnh Hương điện, thỉnh Vương huynh giết hắn”.
Thấm Hàn Tâm khẽ nhíu mày, Vu Tình Bích ở bên cạnh hắn trái lại sắc mặt không thay đổi.
“Ai cho phép ngươi đến Lãnh Hương điện?”.
“Cung đình lớn như vậy, ta thích tới chỗ nào thì tới chỗ đó, huynh tẩu cũng không cần quản nhiều quá, chẳng lẽ ta đi mao xí, cũng phải báo huynh tẩu một tiếng sao?”.
Thấm Hàn Tâm đúng lúc ngăn cản bọn họ tranh cãi: “Phi Liễu, người ở Lãnh Hương điện là hảo hữu của Bích, hắn đến Quỷ giới dưỡng bệnh, bệnh của hắn dược thạch (*) vô hiệu, chỉ có thể mượn Quỷ giới bảo hoa của chúng ta dùng, mới có thể đoạn trừ bệnh căn, ba tháng sau hắn sẽ trở về Nhân gian giới, cho dù không cẩn thận đắc tội ngươi, ngươi cũng không cần phải để ý”.
(*)dược thạch: thuốc và kim châm cứu
“Ba tháng sau hắn sẽ phải trở về sao?”. Thấm Phi Liễu không biết trên mặt mình xuất hiện thần sắc ảm đạm, chỉ cảm thấy tâm tình bỗng nhiên nôn nóng bất an.
Thấm Hàn Tâm gật đầu. “Cho nên ngươi khỏi phải cảm thấy không thoải mái trong lòng làm gì, nếu như ngươi thật thấy tức giận khó nhịn, vậy ba tháng này ngươi cũng có thể xuất cung đi”.
Thấm Phi Liễu lặng im gật đầu, trong lòng đã có chủ ý khác, trái lại ánh mắt Vu Tình Bích nhìn hắn tựa như hỏa cự, dường như hận không thể dùng ngọn lửa nuốt luôn hắn.
Thấm Phi Liễu ngẩng đầu hướng Vu Tình Bích lạnh lùng cười. Hắn đương nhiên biết Vu Tình Bích đang lo lắng cái gì, kỳ thật, hắn căn bản không cần lo lắng, nam nhân xấu như vậy căn bản không ở trong phạm vi thú liệp (săn bắn) của hắn.
Bất quá để chọc tức Vu Tình Bích, hắn thần sắc tự nhiên nói: “Lời Vương huynh nói rất đúng, độ lượng của ta cũng quá hẹp hòi, đã là hảo hữu của huynh tẩu, vậy đương nhiên phải đặc biệt chiếu cố, chiếu cố”.
Nghe hắn phát ra tiếng cười sang sảng, sắc mặt Vu Tình Bích thoáng chốc trầm xuống; thấy thế, hắn như cũ cười đến thập phần vui vẻ.
Hừ! Ngươi chỉnh ta, ta cũng sẽ không cho ngươi sống khá giả.
Thấm Phi Liễu suy nghĩ, mình thật sự là ngu ngốc, rõ ràng tận mắt thấy Vô Tranh thổ nhiều huyết như vậy, sau khi ăn cánh hoa y mới có sinh lực chút, cánh hoa của bảo hoa chính là dược vật duy nhất của y, nếu hắn hủy cánh hoa đi, vậy Vô Tranh nhất định phải chết, làm gì còn phải đi mua những độc dược vô dụng kia nữa.
Càng nghĩ càng thấy có lý, chỉ cần mình trà trộn vào Lãnh Hương điện, tìm được bảo hoa thì hủy nó, Vô Tranh nhất định phải chết. Bảo hoa một trăm năm mới ra hoa một lần, Vô Tranh kia chẳng qua là một con người, chờ không được một trăm năm sẽ chết, đến lúc đó mình sẽ báo được thù.
Hiện tại khó khăn duy nhất chính là, nên trà trộn vào Lãnh Hương điện như thế nào? Hắn đường đường một đại Vương gia, muốn hắn lén lút lẻn vào nơi đó cũng không dễ dàng như vậy, huống chi xú nam nhân kia đối với hắn không có hảo ý.
Vừa nghĩ tới trận hôn nồng nhiệt lúc đó, còn cảm giác bị y ôm lấy thắt lưng, thân thể hắn liền sinh ra một cỗ hỏa nhiệt khó có thể hình dung…Không! Phải là rùng mình mới đúng.
Tên cóc nhái dở sống dở chết này dám thèm muốn chính mình vạn kim chi khu (*), quả thực là hạ tiện đến cực điểm, cũng không ngẫm lại y là thân phận gì, hạ lưu!
(*) vạn kim chi khu: thân thể ngàn vàng.
Thấm Phi Liễu càng nghĩ càng giận, dù sao mình ngày nào cũng sai người đưa canh độc cho y uống, nếu mình không tìm ra được cái cớ khác đến nơi đó, vậy đổi lại mỗi ngày hắn bưng canh độc cho y, mỹ kỳ danh là đưa canh, nói không chừng ngày nào đó còn có thể may mắn độc chết y.
Ân! Nói làm liền làm, hắn lập tức hạ lệnh: “Người đâu! Hầm canh gà cho ta, ta cần gấp”.
Canh này vừa nhìn thì ngọt thơm ngon miệng, Thấm Phi Liễu đem một loại độc dược không biết tên bỏ vào, sau khi khuấy lên, mùi vị có chút khó nghe. Quên đi! Dù sao người uống cũng không phải hắn, hắn đậy nắp chén lại, liền bưng canh hướng Lãnh Hương điện. Trên đường hắn càng đi càng chậm, tim đập càng lúc càng nhanh, vừa nghĩ tới bệnh quỷ kia sẽ dùng đôi mắt thâm bất khả trắc (sâu không lường được) không ngừng chăm chú nhìn hắn, hắn liền toàn thân không được tự nhiên.
Hắn đi tới bên ngoài Lãnh Hương điện, mới phát hiện hôm nay phế lao quỷ kia lại không thổi sáo, không biết là xảy ra chuyện gì, bằng không từ thám tử hắn phái đi hồi báo, y đều ở hậu viện thổi sáo.
Hắn sốt ruột, nhịn không được cước bộ nhanh hơn một chút, hắn sốt ruột cũng không phải vì lo lắng phế lao quỷ kia, mà là sợ y chết sớm, mình chỉnh y không đến nơi đến chốn mà thôi.
Đột nhiên, trong Lãnh Hương điện truyền đến thanh âm oanh oanh yến yến, có tiếng kêu A Hồ đệ đệ, có gọi Vô Tranh ca ca, thanh âm kiều mị, kêu đến mức tâm người đều nhanh hòa tan.
Càng nghe càng không thích hợp, Thấm Phi Liễu vội vàng bôn nhập Lãnh Hương điện.
Này vừa thấy không ổn!
Trong Lãnh Hương điện xếp đầy các thức các dạng, hoàn phì yến sấu (2) mỹ nữ, A Hồ vẻ mặt vô tội bị sờ sờ đầu tóc, lại bị nhéo nhéo hai má, còn có người thấy hắn khả ái, hôn một cái lên mặt hắn.
Vô Tranh cũng xen lẫn trong đám người, y không hề mở miệng cũng không cười, một bộ biểu tình băng băng lãnh lãnh, mỹ nữ dựa sát lại đến mức rất gần y, y cũng chỉ là khẽ nhíu mày.
“Mẹ nó! Trêu chọc ta không đủ, lại còn trêu chọc nhiều nữ nhân như vậy”. Hắn căm giận thốt ra, lại không nghĩ chính mình nói những gì. Hắn vội vã mà chen vào tách đám người ra, thoáng cái liền lách được đến trước người Vô Tranh. Hắn quan sát đám mỹ nữ này rồi cả giận nói: “Nơi này đang làm cái gì?”.
“Tuyển thiếp”. Vô Tranh lạnh lùng nói.
Từ khẩu khí băng lãnh của y nghe ra, dường như y nói không phải chuyện của mình, Thấm Phi Liễu thiếu chút nữa liền một quyền đánh tới.
Tâm tình hưng phấn của hắn hoàn toàn bị phá hủy, hắn làm sao có thể nói ra, từ sau ngày đó bị hôn, hắn cũng rất muốn đến Lãnh Hương điện, nhưng lại tìm được không cớ gì hảo, vì thế mà hắn lo lắng không thôi.
Nếu như đến đây, hắn sợ Vô Tranh cho là mình đưa thịt béo lên trước cửa, đây chẳng phải là mất mặt đến cực điểm, nghĩ hắn đường đường nam tử hán, cư nhiên xuân tâm nhộn nhạo tới nơi này tìm một nam nhân khác, quả thực là đáng xấu hổ! Nếu như không đến, trong lòng lại loạn thất bát tao, làm chuyện gì cũng không vừa ý, trong đầu, trong mộng đều là đôi mắt u hắc kia đang phóng tứ nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn chăm chú đến mức hắn toàn thân hỏa nhiệt.
Càng nghĩ càng cảm thấy chính mình ủy khuất, khẩu khí Thấm Phi Liễu trở nên thô bạo không thôi: “Rốt cuộc muốn tuyển bao nhiêu thiếp, làm sao lại nhiều nữ nhân như vậy?”.
Vô Tranh sắc mặt nhất trầm, “Không bằng đều tuyển đi”.
“Ngươi có ý tứ gì?”.
Ánh mắt Vô Tranh nghiêm lệ khiến hắn kinh hãi thu hồi nắm tay. Bản thân rõ ràng không có làm sai chuyện gì, thế nhưng thần sắc nghiêm lệ của Vô Tranh, tựa như hắn mới là người làm chuyện sai trái.
A Hồ chính là từ trong đám mỹ nữ trốn ra, chạy đến bên cạnh Thấm Phi Liễu, hắn căm giận bất bình mà nói:
“Vương gia, ngươi điên rồi sao? Tuyển thiếp có cần thiết phải đến chỗ chúng ta tuyển không? Làm hại chủ nhân bị những người này ồn ào tới mức chịu không nổi”.
“Ta tuyển thiếp?”. Thấm Phi Liễu không hiểu ra sao.
A Hồ gật đầu. “Bằng không ngươi cho là chủ nhân muốn tuyển thiếp sao?”.
Nghe vậy, Thấm Phi Liễu cất tiếng cười to, ưu phiền vừa rồi trở thành hư không.
Vô Tranh thấy hắn cười, nét mặt đông lại, nắm lấy cánh tay hắn, kiên quyết kéo hắn vào trong phòng, đem tất cả tiếng huyên náo đều nhốt ở bên ngoài.
Tiếng cười Thấm Phi Liễu còn chưa ngừng, Vô Tranh liền thô bạo đem chén canh trên tay hắn đặt mạnh lên bàn.
Nụ hôn nhiệt tình như lửa lập tức dừng trên môi Thấm Phi Liễu, hắn thở dốc, mong được mở đôi môi ra, nghênh đón mãnh liệt của đối phương.
Thật tuyệt! Hắn muốn chính là thứ này, ngay cả trong mộng cũng không ngừng mộng tới cảm giác Vô Tranh hôn hắn.
Hắn nắm trụ cánh tay tiêm sấu của Vô Tranh, kinh nghiệm sàng chỉ (giường chiếu) nhiều năm khiến cho hắn đồng dạng vươn đầu lưỡi, kịch liệt cùng Vô Tranh dây dưa.
Thấm Phi Liễu dường như thế nào cũng muốn không đủ ái vẫn (hôn) kịch liệt như vậy.
*******
Chú thích:
(1) bái: ở đây có hai nghĩa, không biết nên hiểu theo nghĩa nào:
1. Một giống thú như chó sói. Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái 狼狽. Như lang bái vi gian 狼狽為奸 cùng dựa nhau làm bậy (nguyên văn QT). Nếu theo nghĩa này, có thể dịch là ‘ trừng mắt sói nhìn hắn ’ => đúng phong cách anh Liễu.
2. Chật vật, nhếch nhác. Nghĩa này cũng có vẻ hợp lý, vì bộ dạng anh Liễu lúc đó có thể nói là chật vật vì bị anh Tranh anh ấy…lại còn nơm nớp lo sợ bị tụi thị vệ nhìn thấy.
(2) hoàn phì yến sấu: Hoàn béo, Yến gầy. Nói về sự đối nghịch về hình thể giữa mỹ nhân đời nhà Hán và mỹ nhân đời nhà Đường: Hoàng hậu Triệu Phi Yến của Hán Thành Đế nhỏ nhắn còn Dương Quý Phi của Đường Huyền Tông lại đẫy đà. Đại ý là mỹ nhân loại nào cũng có, phong phú, đa dạng.