Triêm Nhạ Tà Nịnh Sửu Lang

Thấm Phi Liễu cùng Vô Tranh kịch liệt hôn nhau, cho đến khi cả hai người đều vô pháp hô hấp mới buông ra.

Trong mắt Thấm Phi Liễu tràn ngập quang mang dụ nhân, đôi môi bị mút đến sưng đỏ chậm rãi mở ra rồi khép lại, Vô Tranh dùng hai tay nâng mái tóc đen của hắn lên, vùi mặt vào trong những sợi tóc ấy, một lần lại một lần hít hà làn hương ấy.

Nhịp tim hai người dồn dập như trọng điệp, hắn nghe thấy nhịp đập của Vô Tranh, Vô Tranh đồng dạng cũng nghe được nhịp tim hắn kịch liệt không thôi.

Hắn liếm liếm môi, hương thơm trong miệng Vô Tranh khiến hắn say mê không ngớt, hắn mơ màng nhìn người trước mắt. “Ta, ta là đưa canh tới cho ngươi uống”.

Nghe vậy, Vô Tranh ở trong làn tóc hắn phát ra một trận cười khẽ. “Lại là loại canh hạ độc kia sao?”.

Hắn không biết vì sao nhưng lại đỏ mặt, bởi vì Vô Tranh thật giống như đang nói một chuyện hài phi thường thân mật.

Ngữ khí Vô Tranh hàm chứa tiếu ý làm cho Thấm Phi Liễu thẹn thùng không dám ngẩng đầu, hắn nói ra những lời hung ác cũng không có sức thuyết phục: “Lần này chắc chắn là độc chết ngươi, ngươi chớ mà đắc ý”.

Tiếng cười nhẹ của Vô Tranh lại từ trong mái tóc hắn truyền ra, Thấm Phi Liễu ôm bờ vai Vô Tranh, lại không phát giác động tác này có bao nhiêu thân mật.

Hắn bất mãn nói: “Có cái gì đáng cười chứ?”.

“Ngươi thật khả ái”.

Thấm Phi Liễu thần tình đỏ bừng, hắn nổi giận nói: “Ngươi nói hưu nói vượn gì đó? Khả ái chỉ dùng để chỉ nữ nhân, ta tuấn mỹ tư văn”.

“Thật khả ái, phi thường khả ái”.

Tiếng nói thấp trầm kia như một món ăn ngọt ngào, còn thập phần lộng quyền, Thấm Phi Liễu đánh nhẹ lên đầu vai y.“Không cho phép nói ta khả ái”.

“Khả ái chính là khả ái”.

Để tìm lời châm chọc lại, Thấm Phi Liễu vắt hết óc mà suy nghĩ: “Ngươi sửu bát quái, phế lao quỷ…”

Đôi môi bá đạo chặn lại câu sau cùng của hắn, nụ hôn của Vô Tranh không hề thô bạo như vừa rồi, mà là phiến tình lướt qua môi dưới hắn.

Ánh mắt Vô Tranh mang theo một chút cường thế, một chút ôn nhu, ở bên tai Thấm Phi Liễu nhẹ giọng phun ra ái ngữ: “Lần sau, ta muốn hoàn hoàn toàn toàn thấy dáng điệu ngươi xuất dục”.

Một nắm tay hắn đánh qua. “Hạ lưu!”.

“Ta muốn nhìn xem vết nứt da của ngươi có hoàn toàn trị hết hay không a!”.

“Ngươi hạ lưu, hạ lưu, hạ lưu…”.

Thấm Phi Liễu thấp giọng mắng chửi, môi lại lần nữa bị chặn lại, hắn bị hôn đến chóng mặt hoa mắt không thôi, chỉ phát ra được vài tiếng thở gấp.

“Còn muốn nạp thiếp không?”. Vô Tranh chuyên chú nhìn biểu tình trên mặt hắn, một chút cũng không để sót.

Phát giác nụ hôn kia dừng lại, Thấm Phi Liễu nắm lấy y lĩnh Vô Tranh, còn muốn phải nhiều hơn, thêm nhiều nụ hôn ngọt ngào, nhưng trong lòng có một cỗ tức giận kỳ quái nảy lên, hắn nạp hay không nạp thiếp thì liên quan gì đến y?

“Ngươi nạp, ta sẽ nhờ Tình Bích giúp ta nạp”.

“Ngươi không muốn sống nữa sao? Dám nạp thiếp ta sẽ giết ngươi”.

Thấy hắn phản ứng mãnh liệt như vậy, Vô Tranh hài lòng nở nụ cười.

Hắn chưa bao giờ thấy qua Vô Tranh cười cao hứng như vậy, dường như dáng tươi cười của cả đời y đều vào thời khắc này mà hoàn toàn thịnh phóng, y đẹp đến mức khiến tim hắn loạn nhịp, cũng làm hắn quên đi chuyện nhục nhã cùng hạ độc, nhưng hắn lại nhớ kỹ, đến khi hắn có tâm tình thì lại nhớ tới.

Thấm Phi Liễu bắt đầu suốt ngày chạy tới Lãnh Hương Điện, lý do tới Lãnh Hương Điện đương nhiên chỉ có một, chính là mang theo canh độc đi độc chết Vô Tranh.

Vô Tranh đều là từng muỗng từng muỗng uống hết vào bụng, cũng không nói nhiều, chẳng qua mỗi khi Thấm Phi Liễu đổ canh ra cho y, ánh mắt y như hỏa cự nhìn chằm chằm Thấm Phi Liễu.

Thấm Phi Liễu bị nhìn chằm chằm rất không tự nhiên, hắn khẽ mắng: “Nhìn cái gì?”.

“Y phục của ngươi hôm nay nhìn thật đẹp”.

“Đó là đương nhiên! Ta cũng không phải ngươi, bộ dạng ngươi xấu như vậy, cho nên luôn mặc nhất kiện phá y, mỗi người đều đòi hỏi cách ăn mặc, có kiện y thường này tôn lên khiến ta càng thêm tuấn mỹ phi phàm”.

Thấm Phi Liễu kiêu ngạo lên, nội tâm kỳ thực là phiếm ngọt. Hắn đương nhiên không thể nào nói cho Vô Tranh biết, hắn mỗi lần vì đến Lãnh Hương Điện, cơ hồ đem hết thảy y phục mới của hắn trong cung ra mặc, hiện tại hắn đã sai người đi cắt may y phục mới rồi.

Thấy Vô Tranh uống canh xong, Thấm Phi Liễu cũng chầm chậm đưa tay lên đặt ở bên ống tay áo y; Vô Tranh cũng như mọi ngày nắm tay hắn, lôi kéo hắn ngồi ở bên cạnh.

Thấm Phi Liễu cúi đầu để che dấu nội tâm kích động, hắn nhắm mắt lại, cảm giác được khí tức nhẹ nhàng của Vô Tranh thổi tới trên mi mắt hắn, sau đó đôi môi cánh hoa băng lãnh của y ấn lên trán, lên má, cuối cùng mới rơi xuống đôi môi hắn khát vọng được an ủi nhất.

Bọn họ chỉ là trao nhau vài nụ hôn, có khi kịch liệt, có khi ôn hòa, cũng có khi phiến tình đến cực điểm.

Sau khi hôn xong, chờ Thấm Phi Liễu bình ổn khí tức, liền nhìn thấy Vô Tranh tự tiếu phi tiếu nhìn chăm chú vào hắn, cảm giác xấu hổ trong nội tâm hắn nảy sinh, khí phẫn mắng: “Có cái gì đẹp, cười đến kỳ quái như vậy?”.

“Ngươi với Vương huynh vì sao bộ dạng lại không quá giống nhau?”.

Trong lòng Thấm Phi Liễu một trận đau đớn, ở Quỷ giới nguyên bản chính là người có quỷ lực càng cao, bộ dạng càng đẹp, mặc dù dung mạo trời sinh cũng có khác biệt, nhưng mà phần lớn đều là dựa vào quỷ lực sau này để phân ra đẹp xấu.

Vương huynh hắn vốn là Quỷ giới đệ nhất cường giả, cho dù làm Quỷ đế, vẫn là một nam nhi anh tư hoán phát (*), có thể nói là Quỷ giới đệ nhất mỹ nam tử. Mà bản thân mình vì lười tập võ, hơn nữa lại cả ngày chỉ thích cùng nữ nhân tư hỗn, bởi vậy quỷ lực không mạnh, hắn chẳng qua là trời sinh bộ dạng bề ngoài đẹp mà thôi, đương nhiên so ra kém Vương huynh hắn rất nhiều. Sở dĩ mọi người nói hắn là Quỷ giới đệ nhất mỹ nam tử, là bởi vì hắn có chi phấn vị, bộ dạng thật là tuấn mỹ, không như Vương huynh hắn hàn lệ, khó có thể thân cận, cho nên mới đem phong hào đệ nhất mỹ nam tử này phong cho hắn.

(*) anh tư hoán phát: tư thế oai hùng rực rỡ.

Thấy hắn sắp nổi giận, Vô Tranh vén những sợi tóc đen nhánh bên má hắn ra, khẽ cười nói: “Nhưng ngươi đẹp hơn so với Vương huynh ngươi”.

Tử phế lao quỷ này căn bản là con mắt bị mù, hắn có chỗ nào đẹp hơn so với Vương huynh? Nhưng hắn lại nhịn không được nở nụ cười, tựa đầu lên ngực Vô Tranh, cảm nhận hương vị đặc biệt trên người y. “Sao lại nói như vậy, dùng chiêu này lừa được bao nhiêu người rồi?”.

“Cũng chỉ lừa một mình ngươi”.

Thấm Phi Liễu đỏ mặt lên, hắn đánh nhẹ lên ngực Vô Tranh. “Nhất định là nói dối”.

Vô Tranh câu cái cằm nhẵn mịn của hắn lên, tinh tế mà nhìn tường tận khuôn mặt hắn, phát hiện mặt Thấm Phi Liễu càng đỏ hơn, Vô Tranh nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi lại lừa bao nhiêu người?”.

Thấm Phi Liễu không biết có nên trả lời hay không, hắn đem mặt cọ cọ vào y phục trước ngực Vô Tranh, quyết định không trả lời vấn đề này, bởi vì vấn đề này hắn cũng không giải đáp tường tận được, nữ nhân hắn đã lừa gạt nhiều tới mức đếm không hết.

“Không nói cho ngươi”.

“Chủ nhân, ta tiến vào”. A Hồ nhẹ nhàng gõ cửa.

Vừa nghe A Hồ gõ cửa, Thấm Phi Liễu vội vàng đẩy Vô Tranh ra, làm như vô sự thu thập chén đũa.

Muốn hắn trước mặt người khác bị tử phế lao quỷ này ôm, sủng, hắn tuyệt đối không làm được; không chỉ làm không được, quả thực so với muốn mạng của hắn còn khó hơn. Nếu như bị người biết, hắn đường đường là một lãng tử phong lưu mê hoặc mỹ nữ, bị một nam nhân xấu xí ốm yếu sắp chết ôm, hôn, kia không biết hắn sẽ bị người ta nói những lời khó nghe gì, tối trọng yếu là tự tôn của hắn cũng không cho phép.

Phế lao quỷ này bất quá là kỹ thuật hôn cao minh một chút, mỗi lần hôn đều khiến hắn thật vui sướng, thế nhưng hắn cũng không muốn cảm giác cùng nam nhân, bởi vì trước đây nghĩ tới đã thấy thật ghê tởm. Huống chi nam nhân xấu xí này căn bản không xứng với hắn, cho dù y là nữ nhân, với dung mạo xấu như vậy, hắn cũng tuyệt không cho phép y vào cung điện của mình, trở thành sủng phi của mình, đỡ phải bị người khác chê cười mình lại đi coi trọng một người xấu xí.

Thấy A Hồ dè dặt nhìn hắn giống như phòng tặc, Thấm Phi Liễu đình một tiếng, sau khi thu chén đũa xong, nói: “Ngày mai ta lại mang canh tới cho ngươi uống”.

Thấm Phi Liễu dáng điệu vô cùng tiêu sái xuất môn, mới vừa ra khỏi cửa, hắn liền nghe thấy tiếng Vô Tranh khái huyết, cùng tiếng kinh hô của A Hồ vội vã lấy bảo hoa.

Từ sau lần trước hắn nhìn thấy A Hồ lấy cánh hoa từ trong một ngăn tủ, hắn liền thừa dịp những khi ở trong phòng đông sờ tây sờ, từng lặng lẽ mở ngăn tủ ra, ngăn tủ kia lại rỗng tuếch, sớm đã không có bảo hoa.

Xem ra bọn họ đã dự kiến trước, biết hắn thấy qua chỗ kia, liền vội vàng đem bảo hoa đổi qua chỗ khác, bằng không hắn liền thuận lợi lấy lại bảo hoa. Đương nhiên, hắn sẽ không hại chết Vô Tranh, bất quá Vu Tình Bích phải hướng hắn xin lỗi là một chuyện tuyệt đối không thể thiếu, ít nhất hắn cũng phải cho Vu Tình Bích một hạ mã uy.

Về chuyện hắn mỗi ngày đưa canh, hắn cũng không phải là vì mấy nụ hôn kia của Vô Tranh mà tới, hắn muốn tới nơi này là để thành lập một chút quan hệ hữu hảo, làm cho Vô Tranh buông lỏng tâm phòng, đến lúc đó nếu hắn biết bảo hoa ở nơi nào, hắn sẽ lấy đi. Dù sao hắn cũng không muốn hại chết Vô Tranh, bảo hoa để ở chỗ của hắn vài ngày, hắn chẳng qua là tạm bảo quản dùm mà thôi, một khi Vu Tình Bích hướng hắn tạ tội, hắn sẽ đem bảo hoa trả lại.

Mưu kế này hẳn là thiên y vô phùng (*), huống chi tử phế lao quỷ này đối với hắn mê muội không thôi, mình bồi y ngoạn hôn hít, cùng lắm thì coi như bị chó cắn vài miếng; đến khi mưu kế thành công, mình liền một cước đá văng y ra, còn phải la to lên cho y biết, kêu y quay về tát phao niệu (vảy nước tiểu) mà tự mình soi tướng mạo, cư nhiên còn không biết điều mà đem sắc thủ đến trên người hắn, quả thực là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.

(*) thiên y vô phùng: áo tiên không thấy vết chỉ khâu, nghĩa là không chê vào đâu được.

Chỉ bất quá, đến Lãnh Hương điện cũng nửa tháng, vẫn không tra được bảo hoa đến tột cùng là để ở đâu, lại mỗi lần bị hôn đến mức tâm hồn câu túy, thậm chí Vô Tranh chỉ nói vài câu, còn có thể làm cho hắn ngọt đến tận tâm can.

Hắn từng bước một lưu luyến mà quay đầu nhìn Lãnh Hương điện, nhớ đến hôm nay Vô Tranh khen ngợi y phục của hắn, hắn bật cười, bỗng nhiên nghĩ đến y vật Vô Tranh thật cũ nát, chỉ sợ vào ngày đông cũng không giữ ấm được.

Hắn phải sai người giúp Vô Tranh làm mấy kiện y thường mới mới được.

***

Cho dù thiên địa biến sắc, cũng sẽ không làm cho sắc mặt Vu Tình Bích có chút biến hóa, thế nhưng sắc mặt hắn hiện tại chỉ có thể nói là lãnh nhược băng sương.

A Hồ hầu hạ Vô Tranh thật lâu, cũng nhận thức Vu Tình Bích thật lâu, lại chưa từng thấy thần sắc của Thần tử Vu Tình Bích khó coi như vậy. Nếu không phải hắn biết Thần tử từ trước đến nay đối với hắn thật tốt, chỉ sợ một chén trà này hắn cũng bưng ra không nổi đi.

“Thần tử, thỉnh uống trà”.

Thấy Vu Tình Bích không hề đụng vào chén trà kia, A Hồ lại chậm rãi lùi vào bên tường mà đứng, hắn cảm thấy bầu không khí dường như rất kỳ quái, rồi lại không dám mở miệng.

“Người là bao lâu trước đây đến Lãnh Hương điện? Ngươi bao lâu trước đây nhìn thấy hắn?”.

Vô Tranh tịnh không trả lời, y chỉ là uống vài hớp trà, không lên tiếng; tuy là đối mặt với Vu Tình Bích, y tịnh không lạnh lùng như đối mặt với những người khác, nhưng biểu hiện của y cũng tịnh không ôn hòa.

Vu Tình Bích gạt chén trà trên bàn, cả chén rơi xuống đất thành mảnh nhỏ, nhưng Vô Tranh vẫn là không nói gì, trái lại A Hồ sợ tới mức không ngừng phát run, hắn chưa từng thấy qua Vu Tình Bích phát giận lớn như vậy.

Vu Tình Bích đập bàn cả giận nói: “Ngươi hiện tại lập tức hồi Nhân gian giới đi, ngay lập tức!”.

“Không có khả năng”. Thái độ Vô Tranh thập phần kiên quyết.

Thanh âm Vu Tình Bích trở nên bén nhọn: “Vì cái gì không có khả năng?”.

Vô Tranh nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ngươi biết vì cái gì, vì sao còn muốn ta nói ra khỏi miệng chứ?”.

“Hắn là một tên thối tha, là một lãng tử, đã từng đụng qua cả trăm nghìn nữ nhân, hắn không biết cái gì gọi là chuyên nhất, cũng không hiểu những điều tốt đẹp của ngươi”. Vu Tình Bích bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.

“Nếu ta bảo ngươi cùng Thấm Hàn Tâm lập tức chia tay, hồi Nhân gian giới đi, ngươi bằng lòng không?”.

Vu Tình Bích cảm thấy đầu cũng đau lên. “Kia không giống! Vô Tranh, Hàn Tâm cùng Thấm Phi Liễu không giống, Hàn Tâm yêu ta, đau ta; vì ta, hắn cam nguyện nỗ lực hết thảy hắn có thể, ngươi nếu cùng Thấm Phi Liễu cùng một chỗ, ngươi nhất định phải chết”.

Một chút do dự, Vô Tranh mới mở miệng hỏi: “Ngươi dùng thần lực của ngươi thấy được sao?”

Vu Tình Bích gật đầu. “Không sai, cảnh tượng ta nhìn thấy đều là giống nhau. Vô Tranh, ngươi sẽ bị Thấm Phi Liễu hại chết, cho nên vì cái gì ta hạ quyết tâm, luôn luôn muốn đem Thấm Phi Liễu đuổi ra ngoài cung; cho dù hắn ở trong cung, ta cũng giam cầm hắn, không cho hắn khắp chốn loạn đi, không nghĩ tới các ngươi vẫn là gặp được nhau”.

Đới với thiên mệnh này, Vu Tình Bích chỉ có thở dài, lại thở dài, hắn dùng hết tâm cơ, nhưng vẫn là để cho hai người thấy mặt, hắn lúc này có một loại cảm giác thất bại vô lực.

Vô Tranh trái lại rất lãnh tĩnh mà đáp: “Tình Bích, không phải là ta không cảm kích dụng tâm của ngươi đối với ta, chỉ là vận mệnh đã định trước với ta mà nói là chuyện quá nhàm chán; nếu như ta tin vào số mệnh, ta sớm không sống qua hai mươi tuổi, cho dù ngươi thấy được cảnh tượng trong tương lai, kia lại như thế nào?”

Nghe vậy, Vu Tình Bích lặng yên mà đứng dậy, hắn đã biết quyết tâm của Vô tranh, cũng biết mình nói thêm cái gì nữa cũng vô dụng, năng lực ý chí Vô Tranh cực mạnh, hắn tái kiên trì thêm, chỉ khiến hai người trở mặt mà thôi, dù sao hết thảy đều ván đã đóng thuyền, khó có thể vãn hồi, hà tất phải nói thêm cái gì nữa, hắn chỉ có thể tôn trọng tâm ý của Vô Tranh.

Thiên mệnh từ lúc Vô Tranh cùng Thấm Phi Liễu gặp mặt bắt đầu, chỉ sợ đã sớm khởi động, mình tái như thế nào đem hết tâm cơ, cũng là uổng phí mà thôi.

“Vô Tranh, ta tôn trọng quyết định của ngươi, chỉ mong đây không phải là sai lầm, ta đưa ngươi tới Quỷ giới y bệnh, không phải để làm cho ngươi biến thành một cỗ thi thể trở lại Nhân giới, ta cũng hi vọng Thấm Phi Liễu là thật tâm đối với ngươi, chân chính hiểu được sự tốt đẹp của ngươi, hắn nếu như thật sự thương ngươi, yêu ngươi, ta đương nhiên cũng vui vẻ nhìn kết quả đó”.

Vô Tranh mỉm cười. “Tình Bích, ngươi vì ta lo lắng quá nhiều, ta lúc này vẫn là đa tạ ngươi”.

Vu Tình Bích lắc đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ là biểu tình thập phần ảm đạm, hiển nhiên hắn đã có thể dự kiến kết quả đoạn cảm tình này của bọn họ. Về sau kết quả nhất định là Vô Tranh thổ huyết thống khổ mà chết, thế nhưng đây là tuyển trạch của Vô Tranh, hắn cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể tự đáy lòng chúc phúc y.

Vô Tranh thản nhiên nói: “Tình Bích, phiền ngươi sau này đừng kêu một đám cô nương gia đến chỗ này của ta, được không?”

Vu Tình Bích gật đầu. Chuyện lúc trước đích xác là hắn sai sử, hắn vừa nghe Thấm Phi Liễu nhắc tới Lãnh Hương điện, lập tức liền kêu một đám nữ tử đến Lãnh Hương điện, chính là muốn Thấm Phi Liễu nhìn thấy đám mỹ nữ kia, liền bỏ đi ý niệm cùng một chỗ với Vô Tranh, bất quá hắn dường như là uổng phí tâm tư.

“Sau này không bao giờ làm vậy nữa! Tìm một đám mỹ nữ tới cũng là rất vất vả, ta sai người đưa vài thứ cho ngươi bồi bổ thân thể, Thấm Phi Liễu gia hỏa kia là một sắc quỷ, cũng đừng để cho hắn đem tinh khí của ngươi đều hút sạch sẽ.

Nói xong, Vu Tình Bích rời đi mà không nói thêm gì nữa, bước đi tiêu sái, nhưng lòng tràn đầy lo âu.

***

Nâng cánh tay lên, Thấm Phi Liễu gắng sức ôm lấy ngực Vô Tranh, hơn nữa hắn ôm rất có kỹ xảo, từ bụng đến lưng, từ cánh tay đến bả vai, một chút cũng không bỏ qua.

Chờ âm thầm nhớ kỹ xích thốn (thước tấc=>kích cỡ), Thấm Phi Liễu lại vội vội vàng vàng chạy về cung điện của mình, triệu kiến chế y sư phụ (thợ may) nổi danh nhất trong cung đình. Lão sư phụ đang đưa tới y phục mới mấy ngày trước hắn làm, kiện kiện y phục màu sắc lấp lánh mỹ lệ, vừa vặn thoải mái, hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn, chỉ sợ mình quên mất xích thốn mới vừa ghi nhớ.

“Ta muốn ngươi làm y phục xuân hạ thu đông mỗi loại mười kiện, không, mười kiện chưa đủ, mỗi loại hai mươi kiện, trước tiên làm đông y”.

“Vâng”.

Thấy lão sư phụ điểm đầu nói vâng xong, liền muốn lui xuống, Thấm Phi Liễu lớn tiếng nói: “Chậm đã! Ta có kêu ngươi đi sao? Xích thốn của y phục ta còn chưa nói cho ngươi mà”.

Lão sư phụ giật mình nói: “Vương gia không phải muốn làm y phục của ngài sao?”

“Không phải, là, là y phục của một bằng hữu”. Sợ để lộ quan hệ của mình cùng Vô Tranh, Thấm Phi Liễu lại lập tức sửa miệng: “Kỳ thực, là muốn làm y phục của Vương huynh, ngươi lại đây”.

Lão sư phụ vừa đi qua, Thấm Phi Liễu liền ôm lấy hắn, khiến cho lão sư phụ đương trường sợ đến chết khiếp.

Hắn là biết Vương gia yêu chuộng nữ sắc, thế nhưng hắn không biết Vương gia hiện tại ngay cả nam sắc cũng có hứng thú, lại bụng đói vơ quàng mà ôm lấy niên kỷ như mình, hắn cũng không biết mình có chỗ nào hấp dẫn Vương gia, lại làm cho Vương gia ở nơi đông người đối hắn giở trò. (Ặc ặc… anh già thiệt giàu trí tưởng…bở a! Chưa hết đâu…)

“Vương gia! Ngươi, ngươi nghĩ muốn làm cái gì? Lão thần không có… hứng thú ở phương diện kia”.

Nghe vậy, Thấm Phi Liễu vội vàng đẩy lão sư phụ ra, cả giận nói: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ta đường đường một đại Vương gia, được xưng phong lưu lãng tử như ta lại đối với nam nhân có hứng thú sao? Ta phi! Mắt chó của ngươi mù rồi! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đối ngươi có hứng thú? Càng huống chi ngươi vừa già vừa xấu, ngươi thật cho là mắt ta mù rồi sao?”.

“Cầu Vương gia thứ tội, lão thần…”.

Thấm Phi Liễu càng nghĩ càng giận. “Ta ôm lấy ngươi là vì nói cho ngươi ta muốn xích thốn đại khái là bao nhiêu, ngươi kinh sợ cái gì?”.

“Chỗ của lão thần có xích thốn Đế tôn, căn bản không cần kéo kéo ôm ôm, cầu Vương gia minh xét, lão thần không quen cùng một nam nhân có tiếp xúc quá mức thân mật”. Chỗ của hắn vốn là có xích thốn của Đế tôn, Vương gia nói muốn làm y phục cho Đế tôn, cần gì phải ôm chặt như vậy? Rõ ràng Vương gia làm như vậy quả là cổ quái, hơn nữa hết sức cổ quái.

Thấm Phi Liễu nghe lão sư phụ đem hắn nói giống như sắc lang, quả thực sắp giận đến bùng nổ! “Nghe ngươi nói ta thật giống như huân tố bất kỵ, lai giả bất cự (*), nhân cách của ta có thấp kém như vậy sao?”.

(*) huân tố bất kỵ, lai giả bất cự: chay mặn không kiêng dè, ai đến cũng không cự tuyệt.

“Không có, Vương gia nhân cách cao thượng, phẩm tính lương hảo, cầu Vương gia nhượng ta khẩn trương ly khai, lão thần thực sự không có gì đáng để Vương gia lưu luyến; Vương gia nếu như ngoạn nữ nhân chán rồi, thỉnh đi tìm sủng thần niên kỷ nhỏ hơn, lão thần không chịu nổi Vương gia thương yêu, cầu Vương gia nhượng ta mau mau lui xuống”. Lão sư phụ càng nói càng sợ hãi.

Thật giống như nói hắn căn bản chính là một tên sắc ma, Thấm Phi Liễu liên tục giậm chân. “Cút cho ta, cút được càng xa càng tốt”.

Thấy lão sư phụ chạy trối chết, Thấm Phi Liễu tức giận đến đấm ngực giậm chân.

Thanh danh của mình khi nào thì kém đến loại tình trạng này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui