Chương 131:
Cho nên, anh rõ ràng biết mỗi ngày Phong Lập Hân đều bị dày vò đau đớn đề sống tiếp, nhưng Phong Hàng Lãng chính là không muôn từ bỏ sinh mạng của anh ây.
Trong lòng Tuyết Lạc khẽ giật mình, cô thật sự không muốn nhìn thấy người đàn ông trước mặt cứ không ngừng chìm đắm trong hận thù không thề buông bỏ.
Dường như ngoài việc trả thù, cuộc đời anh không còn tia năng nào khác.
Nhìn về hướng phòng y tế, Tuyết Lạc nhỏ giọng hỏi: “Phong Hàng Lãng, không phải anh đã tìm được dấu vết của Lam Du Du rồi sao?.
Anh trai anh vẫn luôn vướng bận cô ấy như vậy, sao anh không đề hai người họ gặp nhau? Nói không chừng anh trai anh sau khi gặp được Lam Du Du, liền tích cực phối hợp điều trị thì sao.
Cũng không thê như thế này mãi dữ chỉ ở trong phòng trị liệu duy trì sự sống!”
Ngập ngừng một lúc, Tuyết Lạc lại nói rõ thêm suy nghĩ của mình: “Phụ nữ trang điểm đẹp là đề vừa lòng người mình thích, mà đàn ông có lẽ cũng như vậy.
Nếu như Lam Du Du chủ động khuyên anh trai anh đi mỹ đề cây ghép da, thì tôi nghĩ chắc chắn anh trai anh sẽ đi.”
Phong Hàng Lãng vẫn luôn im lặng lãng nghe suy nghĩ của người phụ nữ.
Cảm thây quan điểm của cô dựa trên góc nhìn của một người phụ nữ chắc là cũng có khả năng thực hiện.
Chỉ là anh cả Phong Lập Hân đã đồng ý với anh là qua sinh nhật năm ba mươi tuổi, thì anh ấy sẽ đi Mỹ đề làm thêm một bước trị liệu.
Nếu không thì thử biện pháp này của cô cũng khá ôn.
Thấy Phong Hàng Lãng đang nhìn chằm chằm mình, Tuyết Lạc khẽ cắn mội: “Đừng lo lắng, tôi.
sẽ không ăn giấm chua của Lam Du Du đâu.
Chỉ cân tình trạng của anh trai anh cải thiện và có thê cây ghép da, thì tôi sẽ thật sự chúc phúc cho anh ẳy và Lam Du Du có thể kết hôn ở bên nhau trọn đời.”
.
Lời này vừa nói ra khiên cho Phong Hàng Lãng nhíu mày liên tục.
Người phụ nữ tiêu bạch thỏ này cho đên lúc này rôi vận cho rằng chính mình là vợ của anh cả Phong Lập Hân sao.
kKêt hôn ở bên nhau trọn đời? Á Lam Du Du đó xứng đáng sao? Cô ta chính là người đã tham gia vào âm mưu sát hại Phong Lập Hân.
Cô ta có chết cả vạn lần cững không hết tội!
“Nếu như em đã có ít tình cảm với anh trai tôi như vậy rồi, thế tại sao em nhất định muốn gặp anh ấy?” Phong Hàng Lãng bình tĩnh hỏi.
Tuyết Lạc lại bị nghẹt thở bởi logic bá đạo này của người đàn ông.
Chợọt nhớ đến những gì anh nói lần trước: “Anh trai tôi là một bệnh nhân, không thê đáp ứng nhu câu của em ở một khía cạnh nào đó.”
Có lẽ chỉ một người đàn ông lưu manh như anh mới có thể nói ra được cái lý do như vậy.
“Chăm sóc anh trai của anh, lẽ nào không phải bồn phận và nghĩa vụ của tôi khi gả vào Phong gia sao? Nếu như Phong Hàng Lãng anh không yên tâm về tôi, cũng không muôn cho tôi đến gần anh trai anh, vậy thì tôi liền tùy theo anh thôi, tôi sẽ thoải mái ăn uông ở Phong gia.
Bớt lo bớt nghĩ nhiêu.”
Tuyết Lạc không muốn thảo luận chủ đê này với Phong Hàng Lãng nữa.
Nếu không, sợ ráng người đàn ông này sẽ cảm thấy mình có “suy nghĩ bừa bãi” đối với anh trai Phong Lập Hân của anh.
Trời đất chứng giám, sao mình có thể có cái suy nghĩ không đứng đắn ở phương diện kia với Phong Lập Hân được?
Thật sự quá lười tranh luận cùng với loại người như Phong Hàng Lãng!
“Tôi rất đồng ý với quan điểm hiện tại của em.
Ở Phong gia, em chỉ cần phục vụ một mình tôi là được!” Phong Hàng Lãng mím môi nói.
Tuyết Lạc trừng mắt nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt, tức giận đến mức không thốt nên lời.
Điện thoại cố định trong phòng khách đồ chuông, dì An nghe máy.
Nói được vài câu, dì An lấy tay che micro nói với Phong Hàng Lãng đang ngôi trên soía: “Nhị thiêu gia, vị học trưởng của phu nhận đã báo cảnh sát rồi, hiện tại đang dẫn theo cảnh sát và bảo vệ đến đây, bên đội trưởng đội bảo vệ nói tôi thông báo cho cậu một tiếng.”
Khuôn mặt tuần tú của Phong Hàng Lãng gọi lên một tia giêu cọt: “Đề họ vào đi.
Nói là trà nước đều đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi họ đến uông mà thôi.”
Dì An sửng sốt, cuối cùng cũng trả lời đội trưởng đội bảo vệ theo những lời mà Phong Hàng Lãng dặn dò.
Nghe nhắc đến chữ học trưởng, Tuyết Lạc liền nghĩ ngay đên Phương Diệc Ngôn, sao anh ây lại đi báo cảnh sát rồi2 Chê bản thân bị đánh chưa đủ sao? Thật quá ngoan có.
Tuyết Lạc nhanh chóng đứng dậy, muôn ra ngoài thuyết phục BH Tonô Diệc Ngôn.