Chương 134:
Được thôi, lại bị người đàn ông này nhân cơ hội chiêm tiện nghil Cô nghĩ đến việc mình đạng lợi dụng Phong Hàng Lãng để đuổi Phương Diệc Ngôn đi, cho nên Tuyết Lạc chỉ có thê Im lặng chịu đựng.
Cảnh này hoàn toàn là đang tình cảm nông nàn nha! Phương Diệc Ngôn tức giận đến mức mặt mũi cổ gáy đỏ bừng.
“Lâm Tuyết Lạc… Chúc em hạnh phúc.” Người ta đều đã nói là tiễn khách đuôi người rồi, Phương Diệc Ngôn cũng không cần phải tự mình chuôc thêm phiên phức, anh ta mang theo khuôn mặt bi thương rời khỏi phòng khách Phong gia.
Hai vị cảnh sát kia cũng cùng lúc rời đi.
Nhìn bóng lưng ngoan cố của Phương Diệc Ngồn rời đi, Phong Hàng Lãng hơi nhướng mày, thăng nhóc này có vẻ không đơn giản.
Ngay cả đội trưởng cũng bị anh ta gọi đên.
Xem ra anh ta không phải là một người vô danh, lý lịch đơn giản.
Sau khi Phương Diệc Ngôn rời đi, trong lòng Tuyết Lạc rồi bời.
Đối với việc Phương Diệc Ngôn bị Phong Hàng Lãng đánh thì cô rất áy náy.
Dù sao thì lúc đó Phương Diệc Ngôn cũng là bởi vì muôn giúp cô trong hoàn cảnh khó khăn mà thôi.
Thế nhưng chính mình lại dùng cách mà anh ta quan tâm nhất đề làm tổn thương anh ta, Tuyết Lạc thực sự không muốn sự việc diễn ra như vậy.
Xét cho cùng, hơn hai năm qua, Phương Diệc Ngôn đã chăm sóc cho cô rất tốt.
Thậm chí đôi khi cô còn không phân biệt được, là tình cảm bạn bè đơn thuần nhiều hơn, hay là tình cảm anh em nhiều hơn?
Mà trong đó có một chút tình cảm nam nữ hay không?
Có lẽ là có.
Ít nhiều thì khi ở cùng Phương Diệc Ngôn, dù là cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ởi thư viện đọc sách, hay đến bệnh viện thăm mẹ anh ta, thì mọi việc dường như rất hòa hợp.
Một cuộc sống bình thường, năm tháng trôi qua như dòng nước.
“Em và Phương Diệc Ngôn phải giữ khoảng cách, không.
chỉ giữ khoảng cách thân thể, mà còn phải giữ khoảng cách nội tâm, em hiệu không?”
Những lời độc đoán bá đạo của người đàn ông đột nhiên truyền lại từ phía sau, Tuyết Lạc cũng lười phải quay đầu lại nhìn khí thê độc đoán này của Phong Hàng Lãng.
Anh không những nhốt cô lại, anh còn ra tay đánh Phương Diệc Ngôn, duïc như anh cảm thấy bản thân mình không sai một chút nào, mà coi những việc này là điều đương nhiên.
Thật sự quá đủ rôi!
Thấy Tuyết Lạc không đề ý đến mình, Phong Hàng Lãng cũng không tức giận, mà anh lường biêng năm thẳng trên giường của Tuyết Lạc.
Nhìn thấy phía sau đã lâu không có động tĩnh gì, Tuyết Lạc quay đầu dại, nhìn thấy người đàn ông mặc quần áo đang ngủ trên giường mình.
Chỉ có thê nói là giống như đang ngủ say.
Phải nói rằng dáng vẻ của người đàn ông đang ngủ yên dễ thương hơn rất nhiêu so với dáng vẻ kiêu ngạo và xâu xa khi anh còn thức.
Hàng mi dài rũ xuông, tăng thêm sự âm áp vô hạn, sông mũi cao như núi, môi mỏng, góc cạnh sắc bén! Vẻ ngoài đẹp trai đặc biệt làm người khác tim đập thình thịch.
Chỉ là anh không thê phong độ hơn một chút, nho nhã hơn một chút sao?
Tại sao anh phải giữ một bộ mặt lạnh lùng suốt ngày và luôn tàn bạo với người khác? Lễ nào đó là bóng ma tâm lý do sự ngược đãi của người cha khi anh còn nhỏ để lại!
Cứ thử nghĩ mà xem, một đứa trẻ mới năm, sáu tuổi, trí não chưa phát triển hoàn thiện, thường xuyên bị nhốt trong phòng giăng đầy lưới chống trộm, bỏ đói hai ba ngày… Đây là điêu mà người cha nên làm sao?
Dường như Tuyết Lạc có chút thương xót cho người đàn ông này!
Nhìn thấy người đàn ông đã ngủ say trên giường không một chút động tĩnh, Tuyết Lạc cởi giày da chỉnh tề của anh, đắp chăn cho anh.
“Cùng nhau ngủ đi.”