Chương 161:
Người phụ nữ trong tắm ảnh là Lam Du Du.
Phong Hàng Lãng đã từng cố gắng đem bức ảnh này đi tiêu hủy, nhưng đổi lại là Phong Lập Hân được cấp cứu trong phòng chăm sóc đặc biệt trong hai ngày hai đêm.
Đứng trước sinh mạng quý giá duy nhất, Phong Hàng Lãng cuối cùng đành phải đề anh trai Phong Lập Hân giữ lại bức ảnh.
Có lễ trong mắt Phong Lập Hân, bức ảnh của Lam Du Du dường như là trụ cột tinh thần duy nhất cho anh ta.
Phong Hàng Lãng thật khó tưởng tượng nồi, làm sao mà một người đàn ông lại có thể yêu một người phụ nữ, yêu đến mức sóng chết cũng không màng như vậy?
Ít nhất là cho đến nay, Phong Hàng Lãng vân chưa gặp người phụ nữ nào đề anh ta yêu đến chết đi sống lại!
Nhưng mà còn Lâm Tuyết Lạc…
Có lễ cô ấy chỉ được xem như là vật hi sinh của tình anh em này!
Khi Phong Hàng Lãng bước ra khỏi phòng thuốc, khuôn mặt của anh hằn lên sự tức giận.
Khuôn mặt đẹp trai ban đầu của anh lúc này đã in dấu vết của ác ma từ địa ngục, đầy vẻ đáng sợ mà những người xung quanh không dám đền gân.
Trên bàn, Tuyết Lạc cùng với dì An đã dọn bữa tôi thịnh soạn lên.
Như lời quản gia Mạc nói, bữa tôi có món thịt kho Đông Pha và thịt thăn bò xào nóng hồi mà Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng yêu thích.
Tuyết Lạc nhìn thây người đàn ông gương mặt giận dữ đi xuống, cô liên nhanh tay bỏ bát đũa xuông, sau đó định đi vào bếp cùng dì An và quản gia Mạc ăn một chút gì đó.
“Phu nhân, cô ngồi ăn cơm với Nhị thiếu gia đi.
Phòng bếp đề tôi làm cho.” Tuy nhiên dì An không cho Tuyết Lạc cơ hội rời đi.
Thay vào đó ép Tuyết Lạc ngồi vào bàn.
Nhìn thấy.
một mình Phong Hàng, Lãng ngôi trước bàn ăn lớn, Tuyết Lạc liên đứng dậy.
Tựa hồ như thân phận Phong phu nhân không liên quan đến cô, dù nói răng không muốn nhìn thấy người đàn ông này, nhưng trên danh nghĩa pháp.
luật cô và kệ đàn ông này vẫn là người một nhà “Phu nhân, mau đưa cho Nhị thiếu gia một bát canh để uống cho ấm bụng đi,” Dì An nhắc nhở Tuyết Lạc vài tiếng.
“À; vâng.” Tuyết Lạc lấy lại tinh thần, lầy chiếc chén nhỏ bên tay Phong Hàng Lãng, múc cho anh một bát canh nắm ăn âm bụng.
Tuyết Lạc bị thất thần là do cô vẫn còn nhớ đến cái vuốt má của anh ở ngoài sân.
Có lẽ người đàn ông này thật sự chỉ lau vết bản trên má cô, hoàn toàn không hề mang theo chút tình cảm nào cả.
Nhưng Tuyết Lạc lại vì hành động nhỏ này của người đàn ông mà lưu giữ lại dư vị rất lâu!
Lâm Tuyết Lạc ơi, mày có một chút tiền đồ có được không? Nếu mày mà còn phạm lại lỗi đó một lần nữa thì không chỉ bị dìm lồng heo mà mày còn bị người đời măng nhiếc nữa đói!
Tuyết Lạc cắn môi kiềm chế sự đa cảm của mình, đưa bát canh nắm đến bên tay Phong Hàng Lãng.
Phong Hàng Lãng không thích uống mây loại canh rau củ này, uông xong Hy ngụm liền thầy đôi mày anh chau ại Tuyết Lạc ngồi cách hai cái ghế, Phần lớn cô đều chỉ cúi đầu xuống, đếm mây hạt cơm trong bát.
Chỉ cân có âm thanh, cô liền cảm giác được người đàn ông này đang gặp món ăn nào hay đã uông mây ngụm canh.
Tuyết Lạc cảm thấy bản thân thật sự sẽ gặp rắc rồi.
Đột nhiên, miếng thịt Đông Pha trên đữa của Phong Hàng Lãng chuyển hướng đên bát của Tuyết Lạc.
Không nói một lời nào nhưng khuôn mặt điền trai đó đã đủ để ra lệnh cho cô rằng “Cô phải ăn hết nó cho tôi!”.
Tuyết Lạc nhìn chằm chằm miếng thịt Đông Pha trong bát, sau đó ngắng đâu nhìn Phong Hàng Lãng, cô không thể ăn miệng thịt đầy: dâu này được, sau đó gập miễng thịt trở lại đĩa cũng thuận tiện gấp một miệng nắm cho vào miệng ăn.
“Làm sao lại không ăn?” Phong Hàng Lãng khẽ hỏi, giọng điệu có chút ôn hòa.
“Quá… quá béo rồi.” Tuyết Lạc thành thật lắm bảm: