Quan tâm chính là quan tâm! Yêu thương vợ của mình thì có gì xấu hỗ đâu chứ.
Rõ ràng là có quan tâm người ta, nhưng anh còn cân phải giữ bộ mặt lạnh lùng.
Dì An có chút không thế lý giải được thế giới tình cảm của người thanh niên này.
Nhưng nhìn thầy Phong Hàng Lãng chủ động vào phòng đê lây lòng cô, bà cũng cảm thây yên tâm hơn.
Cửa phòng lại bị mở ra lần nữa.
Tuyết Lạc nghĩ rằng đó là “Phong Lập Hân” cải trang, nhưng khi quay đầu lại, nhìn rõ thì là Phong Hàng Lãng!
Cô liếc nhìn cái đĩa trong tay người đàn ông mà dì An đã mang ra, bây giờ lại bị anh mang trở lại nguyên vẹn, trong lòng Tuyết Lạc hơi âm lên.
Xem ra người đàn ông này cũng không đên nỗi thờ ơ vô tình.
“Bồn thiếu gia đích thân phục vụ cô, đối với cô mà nói, đây chính là một ân huệ rất lớn.
Lâm Tuyết Lạc, cô chỉ cân hiểu chuyện một chút là được rồi.”
Giọng nói trâm thấp của Phong Hàng Lãng có chút lạnh lùng, nhưng không hề mang theo không khí thù địch.
Ngược lại, còn mang theo chút mùi vị yêu chiều.
“Phong thiêu gia, cảm ơn ý tốt của anh.
Thật tiếc quá, ân huệ hôm nay của anh tôi không nhận được rồi.
Làm phiền anh hãy mang ân huệ to lớn của mình đem ra ngoài đi! Tôi nhận không nồi!” Tuyết Lạc thưởng cho anh một ánh mất lạnh lùng, sau đó không thèm nhìn anh nữa.
Đối mặt với sự nổi loạn của người phụ nữ, Phong Hàng Lãng không dùng bạo lực đề chê ngự, khóe môi mỏng kéo lên một nụ cười nhẹ, kéo chiếc ghế trước bàn đọc sách đến ngồi bên Tuyết Lạc.
“Vẫn còn giận dỗi? Là vì chuyện tối hôm qua?” Giọng của Phong Hàng Lãng rất êm dịu, âm cuối còn kéo dài ra.
Khi nhắc đến chuyện – tối qua, khuôn.
mặt nhỏ đơn thuần của Tuyết Lạc liền đỏ lên một mảng vì xấu hỗ.
Người đàn ông bạo lực này thậm chí còn không thèm cởi quân áo, cứ như vậy mà trực tiệp đi vào.
Đau đến nỗi cô tưởng mình đã chết luôn rôi.
Một khi thú tính nổi lên rồi thì có thể không màng cái gì luôn sao?
Tuyết Lạc thật là phục người đàn ông này, anh thật sự nói được là làm được.
Tuyết Lạc xấu hỗ trừng mắt nhìn người đàn ông, căn chặt môi mình.
Nỗ lực kiềm chế tức giận, không muôn tranh luận với người đàn ông này cái gì cả.
Bởi vì mỗi lần tranh luận, cuỗi cùng đều là Lâm Tuyết Lạc cô tự chuốc lấy thiệt thòi.
“Chúng ta phải công bằng không phải sao? Cô đã nói rôi, nêu như tôi đên buổi gặp mặt thì cô sẽ đáp ứng bắt cứ điêu kiện nào của tôi.
Tại sao khi đến lượt tôi đòi quyên lợi, thì cô lại không đáp ứng?”
Phong Hàng Lãng một mặt thể hiện logic ngang ngược của mình, một mặt lây miêng bánh khoai tây nhỏ trong đĩa đưa lên miệng căn một miếng, Sau đó đưa lên miệng Tuyết Lạc, cô trực tiếp quay đầu sang một bên.
“Tối qua cô ăn thừa bánh kem dâu, tôi đã thay cô ăn hêt rồi.
Sao cô cứ không ưa tôi vậy?”
Gương mặt kiêu ngạo chắc chắn là muốn bày tỏ “Từ trước đến giờ, chỉ có Phong Hàng Lãng tôi không thích người khác, tội đã ăn đồ ăn dừ của em, Lâm Tuyết Lạc em nên vui vẻ chấp nhận.”
Tuyết Lạc không thể chịu nổi vẻ mặt tự luyên kiêu ngạo này của Phong Hàng Lãng.
Chỉ là, anh thật sự đã ăn cái bánh kem dâu còn thừa hôm qua ở nhà hàng Lâm Hải sao? Còn ở trước mặt của Hạ Dĩ Câm? Như vậy thì cũng quá khó khăn cho Phong Nhị thiêu gia rôi!
Như bị ma sai khiên, Tuyết Lạc mở miệng ra, Phong Hàng Lãng nhân cơ hội nhét miệng bánh khoai tây vừa ăn vào đôi môi đỏ hồng của cô.