Trời đất chứng giám, Tuyết Lạc thật sự không hệ muôn tán tỉnh người đàn ông này.
Cô muốn làm hòa hoãn không khí với người đàn ,ông này là đê mở đường cho sự xuất hiện của “Phong Lập Hân” kia.
Chưa kể đến miếng bánh khoai tây còn sót lại này, Tuyết Lạc đã nuốt xuống rồi.
“Làm sao, thức ăn dính nước bọt của tôi có mùi vị gì đặc biệt không?”
Người đàn ông hào nhoáng như vậy.
Tuyết Lạc làm sao có thể phản kháng lại sự tấn công ôn nhu hết lần này đến lần khác của anh chứ.
“Tôi cần gặp Phong Lập Hân!” Quay lại chủ đê, Tuyết Lạc ép bản thân không được chìm sâu vào thứ tình cảm ngụy tạo của người đàn ông này nữa.
Loại đàn ông như anh mà biết yêu sâu đậm, thì mặt trời mọc hướng tây mật rồi.
Lông mày Phong Hàng Lãng nhướng lên, giọng nói có chút lạnh: “Gặp anh ây làm gì? Tối hôm qua không phải là em mãn nguyện rồi sao?”
“Phong Hàng Lãng, tôi không có giông anh hạ… hạ lưu!” Tuyết Lạc không nhịn nồi câu nói này.
“Hóa ra phụ nữ các người cũng thích lén lút sau lưng, còn không nhận!
Hưởng thụ hết thành quả Ìao động của tôi!” Phong Hàng Lãng nhàn nhạt nói.
Còn cả thành quả lao động? Cô có để anh lao động gì à? Tuyết Lạc thật sự muốn hát bát cháo vào gương mặt đẹp trai của người đàn ông này, rồi cười nhếch mép.
Đề anh biết được “Lâm Tuyết Lạc cô không phải là con cá nằm trên thớt”.
Nhưng vì mục đích cuối cùng của bản thân, Tuyết Lạc vẫn là nhịn xuống.
Ăn hết bát cháo này còn có giá trị hơn là úp nó lên gương mặt đẹp trai của người đàn ông này.
“Tối nay tôi phải gặp được Phong Lập Hân! Nêu như anh không đề tôi gặp anh DI tôi sẽ..
“Sẽ làm như thế nào? Tiếp tục tuyệt thực đề kháng nghị?
“Tôi sẽ ra tòa ly hôn với Phong Lập Hân!” Tuyết Lạc gần như là hét lên.
Đối mặt với người phụ nữ đang nhe nanh múa vuôt, Phong Hàng Lãng chỉ nhíu mày lại, giọng nói trầm thập: “Ra tòa ly hôn? Cô có lá gan lớn đên vậy sa Cô không sợ tôi sẽ bảo Hạ Chánh Dương bắt trói cô đem về Phong gia lại sao?”
Đây không phải là một lời đe dọa mà là một lời nói thật.
Lâm Tuyết Lạc tin rằng với địa vị hiền hách của Phong Hàng Lãng ở Thân Thành thì hoàn toàn có khả năng bắt người cậu Hạ Chánh Dương kia của cô thực hiện việc đó.
“Tôi vẫn còn sống, Phong Hàng Lãng anh bức không cho tôi là người Phong gia, chỉ có thể đợi sau khi tôi chết đi rôi, sẽ làm ma của nhà họ Phong mây người!”
Tuyết Lạc không biết nhìn đi đâu, đưa ánh mắt đến nhìn khuôn mặt lạnh lùng lãnh khốc của Phong Hàng Lãng đột nhiên từ hỗc mắt chảy ra hai giọt nước mắt như trân châu đứt đoạn: “Bất quá thì, tôi sẽ sớm xuông địa ngục gặp bố mẹ mình thôi!”
Phong Hàng Lãng im lặng.
Những giọt nước mặt bât chợt của người phụ nữ cuốn đi hết tức giận trên gương mặt của anh.
Đáy mắt xuất hiện sự âm áp vô tận.
Rồi anh hôn cô.
Hôn lên gương mặt kiều diễm của cô.
Đây căn bản là một nụ hôn đề an ủi tâm hồn bị tổn thương.
Nhưng khi Phong Hàng Lãng tiếp xúc với đôi môi của Lâm Tuyết Lạc, anh đột nhiên tham lam thăm dò sâu hơn.
Cái lưỡi linh hoạt và có lực của người đàn ông chạm khẽ vào răng của Tuyết Lạc, khiến cô mở miệng ra..
Vào thời điểm này Tuyết Lạc mơ hồ bị người đàn ông làm cho ngu ngôc rôi.