Cô bước đi rất chậm.
Vừa đi cô vừa nhìn chằm chằm vào anh.
Từ khuôn mặt của người đàn ông, sau đó cô đi vào trọng điểm, nhìn trực tiếp vào đáy mắt của anh.
Đều nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người.
Tuyết Lạc muốn thông qua mắt của “Phong Lập Hân” để nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai đây SẹO ” đang ần giấu bí mật đen tối gì?
“Nhìn chằm chằm anh làm gì? Anh làm em sợ rôi sao?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thập, ôn hòa.
Không hề có khí lực.
Lế nào đây là một mặt khác của Phong Hàng Lãng?
Nhưng chỉ với những bằng chứng này, cũng không thể kháng định “Phong Lập Hân” trước mặt là do Phong Hàng Lãng giả mạo được.
“Em sớm đã không sợ nữa rồi.” Tuyết Lạc bình tĩnh trả lời, chậm rãi ngôi xuông bên cạnh xe lăn của “Phong Lập Hân”: “Chỉ là em có chút nhớ anh.”
“Nhớ anh?” “Phong Lập Hân” hơi dừng lại một chút: “Anh đã trở thành.
bộ dạng như vậy rôi, còn có cái gì để mà nhớ chứ?”
“Lập Hân… ” Tuyết Lạc lo lắng ngắng đầu lên khẽ gọi.
“Ng oan, gọi chồng.
đi.” Người đàn ông Kim sửa cách gọi cho Tuyết Lạc, vuốt ve và quân lây mái tóc dài mượt mà của Tuyết Lạc bằng đôi tay đầy sẹo của mình.
Anh ây thích những hành động đơn giản và đơn điệu như vậy.
Bởi vì loại hành động này sẽ tạm thời xoa dịu trái tim tàn khóc của anh ây.
Tuyết Lạc dường như đã đoán ra, tại sao mình lại gọi người đàn ông này là Lập Hân, thì anh ây lại lập tức sửa lại cách gọi thành chồng.
Bởi vì dưới khuôn mặt này, còn có khuôn mặt khác ẩn sâu.
Và khuôn mặt thật đó không phải là Phong Lập Hân.
Tuyết Lạc muốn xé bỏ bộ mặt bên ngoài để xem bộ mặt thật ân sau bộ mặt sân sùi kial “Chồng, Phong Hàng Lãng bắt nạt em.
Anh giúp em dạy dỗ cậu ta, được không?”
Tuyết Lạc thản nhiên nói những lòi này.
Điều cô thực sự muốn làm là đi hôn Phong Lập Hân.
Hôn thật mãnh liệt! Tải app truyện hola đọc tiếp nhé cả nhà!
Người đàn ông có vẻ đang cười, nhưng khuôn mặt đầy seo thực sự khó nhìn ra cách cười của anh ấy.
Cười điên cuông vì đạt được mục đích, hay là cười nhạo vì sự ngu ngốc của cô?
Đúng vậy! Trong hai tháng qua, mình thực sự quá ngu.
ngốc! Người đàn ông xảo quyệt này, đã mạnh mẽ chế nhạo lQ thập của cô.
“Được, khi quay lại anh nhất định sẽ dạy dỗ nó.” Phong.
Lập Hân cuộn tròn ngón tay và gãi mũi của Tuyết Lạc một cách nhẹ nhàng.
“Tủi thân sao?”
“Ừ.” Tuyết Lạc uất ức gật đầu.
Bày ra một bộ dạng vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn.
Cực kỳ uất ức nhal Nếu Tuyết Lạc xác minh được tất cả những gì Phương Diệc Ngôn nói là sự thật, thì đó không chỉ là vấn đề uất ức.
nữa mà nghiêm trọng hơn đó còn là nỗi nhục nhã vô cùng lớn.
Có lẽ Lâm Tuyết Lạc sẽ tức giận đến mức không thể bình tĩnh lại được!
“Nào lại đây, để chồng ôm, an ủi em thật tốt.”
Phong Lập Hân đỡ Tuyết Lạc đang ngồi xồm ở bên cạnh xe lăn, dùng cánh tay mạnh mẽ nhắc cô lên, thân thê mềm mại không xương ngôi trên đôi chân dài mạnh mẽ của anh ấy.
Mạnh khỏe như vậy, cường tráng hơn những người đàn ông trưởng thành bình thường khác!
Tuyết Lạc thực sự muốn tự tát mình cho ngất luôn, Lâm Tuyết Lạc, mày sao lại có thể ngốc nghéếch và ngây thơ đến vậy, hắn đã đề lộ ra nhiều khuyết điểm trước mặt mày, tại sao mày lại không thèm quan tâm đến điều đó? Còn ngu ngốc rất phối hợp với anh ấy đề đánh lừa chính mình?
Một từ “ngu ngốc” ‘ dường như không thể diễn tả được chỉ số lQ của chính mình.
Chỉ số IQ này thậm chí còn khiến chính Lâm Tuyết Lạc cũng lo lắng! Và cũng xấu hồ vô cùng.
Đây là ngu ngôc chết đi được!
Nếu lòng tốt là sai, và nếu khoan dung người khác là sai, thì Lâm Tuyết Lạc đã sai đến mức không còn phương hướng nữa rôi.