Thấy phu nhân Tuyết Lạc vội vã bỏ si dì An sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Chưa nói đến việc Nhị thiếu gia lửa gạt phu nhân Tuyết | IS) lỡ như trong bụng phu nhân Tuyết Lạc đã có cốt nhục của nhà họ Phong, phu nhân vừa đau khổ vừa chạy như vậy thì cho dù là sắt đá s không thể chịu được sự giày vò ó Dì An biết rằng tốc độ của bản thân rất chậm và không thể đuổi kịp Tuyết Lạc, bà suy nghĩ đến điều gì đó rồi chạy nhanh về phía phòng khách ở tâng dưới.
Trong phòng, Phong Hàng Lãng đã cỏi bỏ lóp da nhân tạo, nhưng vân trâm ngâm ngôi trên xe lăn.
Có vẻ như hắn không hề vì Tuyết Lạc đã bỏ nhà đi mà cảm tháy lo lắng hay sốt ruột.
“Nhị thiếu gia, không xong rồi, phu nhân Tuyết Lạc bỏ nhà ra đi rồi! Lúc chạy ra ngoài phu nhân còn khóc, tôi sợ lân này phu nhân đau lòng lắm.”
Dì An vội vàng báo tung tích phụ nhân cho Phong Hàng Lãng.
Thật ra, không cân dì An báo cáo, mọi chuyện xảy ra trong phòng khách vừa rôi đêu đã truyện đến tai của Phong Hàng Lãng.
Đặc biệt là câu nói cuồng loạn mà người phụ nữ hét lên, tất cả các người đều là những kẻ dối trá! Tôi hận các người! Tôi hận tất cả các người!
Người phụ nữ này thực sự rất mạnh mẽ, nói giận là giận thật, hơn nữa còn tức giận đến mức như vậy!
“Nhị thiếu gia, ngài mau đuổồi theo phu nhân Tuyết.
Lạc đi, là chúng ta sai trước, xin lỗi cũng là điêu nên làm.”
Dì:An thuyết phục Phong Hàng Lãng, Nhị thiêu gia từ nãy đên giờ vân không lên tiếng.
“Đuổi theo làm gì? Đề cô ta tiếp tục giương oai với tôi à?” Phong Hàng Lãng hừ lạnh.
Khuôn mặt tuân tú của hắn tràn ngập sự lạnh lùng, có lẽ trong lòng cũng không, vui, chỉ là thê hiện ra bên ngoài một vẻ ngoài bất cần, lạnh lùng và thờ ơ.
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Lời nói của Phong Hàng Lãng thực sự làm cho dì An sửng.
sốt, nghi ngờ hỏi: “Nhị thiếu gia, ngài định không đón phu nhân vệ sao?”
“Chân ở trên người cô ta! Cô ta muốn đi, tôi có giữ được.
không? Hơn nữa bà muốn tôi đón cô ta về tiếp tục nhốt trong phòng kính trên lầu sao?” Giọng nói lạnh lùng của Phong Hàng Lãng khiến người nghe run sợ.
Dì An hoàn toàn choáng váng, đối với phụ nhân Tuyết Lạc, nếu khi về Sẽ bị nhốt trong phòng kính, vậy thì tốt hơn hết đừng quay lại!
Chiếc mô tô chở Tuyết Lạc rồ ga lao vun vút trên đường, phóng nhanh như sợ ai đó đuổi kịp.
Tuyết Lạc nằm rạp trên lưng người đàn ông, cúi đầu nghẹn ngào.
Cô thực sự còn trẻ, không thê kìm chế được những uất ức và cay đắng như vậy.
Cô không thể làm như không kinh ngạc, chứ đừng nói đến việc kiềm chế cảm xúc.
Cô đã bị tổn thương và thật sự rất muốn khóc.
Tuyết Lạc đã âm thầm chịu đựng đau khổ một mình.
Nửa giờ sau, chiệc xe gắn máy phóng như điên chở theo Tuyết Lạc cũng dừng lại ở tầng dưới của một khu chung cư gân trường.
Khi chiếc mũ bảo hiểm được tháo ra, khuôn mặt điền trai và ân cân của Phương, Diệc Ngôn xuất hiện trước mặt Tuyết Lạc.
Tất nhiên Tuyết Lạc biết đó là Phương Diệc Ngôn.
Khi Phương Diệc Ngôn mở lời bảo cô lên xe, cô đã nhận ra giọng nói của anh ta.
Phương Diệc Ngôn không lên tiếng .
an ủi Tuyết Lạc mà để mặc cô cúi đầu khóc nức nở, thi thoảng anh ta lại đưa tới vài chiếc khán giây để Tuyết Lạc lau nước mắt và nước mũi.
Anh ta còn cởi áo gió trên người và khoác lên vai Tuyết Lạc.
“Có cần mượn vai không?” Phương Diệc Ngôn hỏi.