Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm


Tất nhiên, không phải giác quan thứ sáu của phụ nữ nào cũng chính xác.
Là dì An gọi, hơn nữa là sô điện thoại riêng.
Tuyết Lạc có vẻ do dự, dì An này tìm cô.

TháP là chỉ để nói điều tốt đẹp cho Phong Hàng Lãng, cho nên cuộc gọi này không nhận thì cũng không sao.
“Tuyết Lạc, sao cậu không nghe máy? Cậu không nghe thê đề tớ nghe cho.”
Viên Đóa Đóa cho rằng là cuộc gọi „ của Phong Hàng Lãng, cho nên cô ấy vội vàng giành lây điện thoại trong tay Tuyết Lạc, cô ây cũng không thèm nhìn tên hiển thị là ai liên tập tức nhắc máy.
“Đóa Đóal” Tuyết Lạc hoảng hốt, cố găng ngăn Viên Đóa Đóa nhưng đã không còn kịp nữa rôi.
“Alo, xin hỏi có phải là anh Phong Hàng Lãng không? Tôi là Viên Đóa Đóa bạn học của Tuyết Lạc.” Viên Đóa Đóa báo cáo tên tuôi.
Không biết vì lý do nào đó, cô ấy hi vọng Tuyết Lạc và Phong Hàng Lãng có một chút gì đó, nhưng cô ấy lại cũng không hy vọng họ có chút gì đó.
Nó chỉ đơn giản là một sự mâu thuẫn giữa tình cảm và lý trí.
“Là bạn học Viên sao, xin chào.

Tôi là người giúp việc của Phong gia, họ là An.

Tôi đang ở công trường.

Phiền cô nói với phu nhân nhà tôi ra ngoài một chút được không? Tôi có một số thứ muốn đưa cho cô ấy.” Dì An vội vàng nói.
“Ừm, được được, tôi sẽ nói với Tuyết Lạc.” Viên Đóa Đóa liên tục gật đâu.
Sau khi cúp điện thoại, Viên Đóa Đóa lập tức truyền đạt lại lời nói của dì An cho Tuyệt Lạc: “Tuyết Lạc, dì An của Phong gia đang đứng ở công trường đợi cậu.

Dì ây nói là có thứ gì đó muốn đưa cho cậu.

Nói là bảo cậu ra cổng trưởng để lây.”
“Tớ mới không thèm đi lấy!” Tuyết Lạc trực tiếp từ chối.
Trong lòng nghĩ, đó hẳn là một âm mưu và thủ đoạn khác do người đàn ông xâu xa Phong Hàng Lãng dựng nên đề lừa.

Lặp lại thủ đoạn cũ một lần nữa, muốn dì An lừa cô ra khỏi, trường bằng một cuộc điện thoại, rồi muôn làm gì thì làm sao.

Nghĩ đến việc bị mang ra khỏi tờ lì học vào đêm hôm đỏ, và bị lừa đi xem bình mỉnh, nhưng cuối cùng thì sao, đều không phải là bị người đàn ông quỷ dữ này được lời sao?
Tuyết Lạc không muốn rơi vào thủ đoạn của người đàn ông kia một lần nữa.

Cô đã bị anh ta trêu chọc đủ rồi.
“Phong phu nhân như cậu không đi thì thôi, một tên lính quèn như tớ sẽ đi! Tớ tin dì An, dì ấy đã lớn tuổi như vật rồi, làm sao có thể lừa cậu được.”
Viên Đóa Đóa đứng lên.
Thực ra, Tuyết Lạc muốn nói rằng, chuyện.

này sao có thê không có khả năng xảy ra được? Dì An và quản gia Mạc đều biết việc Phong Hàng Lãng đóng giả Phong, Lập Hân đề trêu chọc mình, nhưng mà họ đều cùng phe với Phong Hàng Lãng đề lừa gạt cô đó thôi.
Nhưng.

một câu “Phong phu nhân” vô thức của Viên Đóa Đóa đã mạnh mẽ nhắc nhở Lâm Tuyết Lạc, cô vẫn còn một thân phận, đó chinh là vợ của Phong Lập Hân.

Không cân biết chuyện như thế nào, thì trước khi hủy bỏ cuộc hôn nhân với Phong Lập Hân, thì cô vẫn còn là vợ hợp pháp của anh ây.
“Được rồi, Đóa Đóa, tớ đi được chưa.” Tuyết Lạc buộc phải đứng dậy đi ra ngoài cổng trường.
Một buổi sáng bị rắn cắn, đương nhiên là Tuyết Lạc sẽ không dại dột mà xông ra ngoài trường.

Cô đi vòng từ khu cửa hàng tiện lợi trong trường đề ra ngoài, để xem cái tên khốn nạn Phong Hàng Lãng có ở công trường hay không.
Đến cổng trường, Tuyết Lạc không nhìn thấy Phong Hàng Lãng, cũng không thây chiệc Ferrari bắt mắt của Phong Hàng Lãng, cô chỉ thấy dì An mong ngóng đang cầm phích nước và xách túi tiện lợi đang đợi bên ngoài trường chờ đợi.

Xem ra là tên đàn ông đó không có đến.
“Dì An, sao dì lại đến đây?” Sau khi nhìn xung quanh một lượt, Tuyết Lạc mới xuất hiện.

Bộ dạng của dì An đang trông ngóng chờ đợi, khiến cô nhớ đên những từ như ‘ “tình mẫu tử”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui