Nếu như mình không xuất hiện, thì Tuyết Lạc quả thực Ìà rất áy náy.
siEHIU nhân, cô cuối cùng cũng ra gặp tôi rồi.”
Khi dì An quay lại, Tuyết Lạc thực sự sửng sốt.
Vì mắt dì An đỏ ửng và Sưng như quả óc chó, giọng nói khàn khàn đến mức gần như không nói nên lời.
“Dì An, dì sao vậy? Có phải dì mắc bệnh rồi?” Tuyệt Lạc lập tức đi qua hỏi thăm, cần thận quan sát dì An.
Chỉ mới ba ngày, dì An trông xanh xao và hốc hác hơn rất nhiều.
Không phải là dường như, mà chính xác là thật sự là như vậy.
Mái tóc của dì An đã bạc đi rất nhiều, dường như bạc trắng tóc chỉ qua một đêm.
Tuyết Lạc hỏi như vậy, dì An không kìm được mà lau nước mắt.
Bà ây.
nhét túi tiện lợi và bình giữ nhiệt vào tay Tuyết Lạc.
“Phu nhân, tôi đã hằm một ít canh sườn heo nắm với vỏ quýt qua đêm để cho cô ăn cho âm bụng.
Lát nữa cô trở về kí túc xá nhớ ăn luôn lúc còn nóng.
Trong cái túi tiện lợi này có bánh khoai tây nhỏ mới làm, là món mà cô yêu thích nhất.
Quản gia Mạc còn đưa tôi 10.000 tệ tiền mặt nhờ tôi đưa cho cô.
Còn có, bên trong còn có một thẻ ngân hàng, mật khầu là ngày sinh của cô.”
“Phu nhân, đồ ăn ở trường không ngon, cô tuyệt đối không được tiết kiệm, muôn ăn cái gì thì ăn cái đó, cô nhớ giữ gìn sức khỏe.
Cô có biết không?”
Sự quan tâm chăm sóc tận tình của dì An khiến Tuyết Lạc cảm động phát khóc.
Lần đầu tiêu cô cảm nhận được m chăm sóc yêu thương của người “DÌì An, dì đừng nói nữa, con sẽ tị làm sóc bản thân thật tốt!”
“Phải rồi phu nhân, lúc thân thể không thoải mái, nhát định đừng uông thuôc lung tung, biết chưa? Nếu như cô bị bệnh, thì hãy gọi điện cho tôi, tôi sẽ bảo bác sĩ Kim cập † thuốc cho cô, cô đừng tự ý uống thuốc linh tinh.”
Dì An lại lo lắng dặn dò thêm.
Bà có dự cảm, cũng có điều chắc chắn nhất định, sau khi phu nhân ở cùng một chỗ với Nhị thiếu gia, vẫn luôn uông vitamin bị bà đánh tráo, sức khỏe của phu nhân và Nhị thiệu gia đều rất khỏe mạnh, cho nên tỉ lệ mang thai con của Nhị thiếu gia là rật lớn.
Nhưng dì An lại không thê nói rõ, cho nên chỉ có thể dặn dò Tuyết Lạc nhất định đừng uống thuốc lung tung.
“Dì An, cháu nhớ rồi, cháu sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, không đề mình bị bệnh đâu.
Nếu như Không cần thận mà bị bệnh, cháu sẽ gọi cho dì ngay, bảo bác sĩ Kim kê thuộc cho cháu, không được uống thuốc theo đơn kê bên ngoài.” Tuyết Lạc thuận theo ý của dì An, mục đích là đề dì An yên lòng.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Phu nhân à, tôi-đi đây, cô nhát định phải tự chăm sóc mình đấy.
Sắp tới cô đừng vê Phong gia, hãy cùng Viên tiêu thư ở lại trường học.
Có chuyên gì, nhớ phải gọi ‹ điện cho tôi và quản gia Mạc.
Đọc thêm nhiều chương trên app truyệnhola nhé! Tôi sẽ đến thăm cô.”
Dì An lại lau nước mắt.
Vốn dĩ mắt vừa đỏ vừa sưng, bây giờ gân như híp lại thành một đường.
Cả người rơi vào một nỗi buôn man mác, không thể tự thoát ra được.
“Dì An, có phải là Phong gia xảy ra chuyện gì rôi không?” Tuyết Lạc nghi ngờ hỏi.
Bởi vì nêu như chỉ dựa vào việc cô và Phong Hàng Lãng cãi nhau, cô tức giận chạy ra khỏi Phong gia vệ trường, thì cũng không đên nỗi làm dì An buôn đến vậy.
Từ độ sưng đỏ của hốc mặt, có lẽ là phải khóc hai đến ba ngày rôi.
“Không có gì, mọi chuyện đều ổn.
Phu nhân, tôi đi đây.
Nhớ chăm sóc bản thân.
Bị bệnh đừng uống thuốc lung tung.
Ngày khác tồi lại đến thăm cô.” Dì An nói xong, lau nước mắt, rồi đi vệ phía chiêc xe thương vụ.
Nhìn chiếc xe thương vụ dần xa khỏi tầm mắt, Tuyết Lạc luôn cảm thấy dì An đang giấu cô điều gì đó.
Về kí túc xá, Tuyết Lạc đặt đồ dì An đưa cho cô xuông, sau đó ngôi trên giường ngân người.