Dị An trái phải đều gọi Tuyết Lạc một tiếng ” ‘phu nhân” làm cho hàng lông mày xinh đẹp của Lam Du Du nhíu lại, hơn nữa Tuyết Lạc cũng một lần lại một lần ở bên gọi Phong Hàng “
Lãng là “Hàng Lãng” thật sự là muốn chọc tức Lam Du Du mài Trong l thế giới của Lam Du Du, tất cả phụ nữ trên thế giới này ngoại trừ cô ta đều không thê gọi Phong Hàng Lãng một cách thân mật là Hàng Lãng.
Cho nên, cô ta nhìn Tuyết Lạc với đôi mắt tràn đầy sát khí.
“Cô là ai?” Lam Du Du khó chịu nhìn Tuyết Lạc đang muốn đoạt lây hộp đựng cơm trong tay dì An.
Tuyết Lạc ngần ra, khi cô ngắng đầu lên liên nhìn thây đôi mắt nông đậm sát khí của Lam jỉ Du đang nhìn mình, không tránh khỏi run nhẹ một cái.
Nếu cô ây không biết cô là ai, sao có thể nhìn cô với ánh mắt hận thù như thế? Người phụ nữ này cũng quá không thân thiện rồi! Nhưng mà cô cũng không biết cô ta mài Nếu đã không biết tức là không thù không oán, nhưng ánh mắt cô ta nhìn ky Tuy ết Lạc như r muốn giết người, thật sự khiến người ta khó hiễu.
Nhưng là khuôn mặt người phụ nữ này rât giỗng thiên sứ, cô ây giỗng như là một nàng tiên rơi xuông trân gian vậy.
“Cô ấy, cô ấy là phu nhân nhà chúng tôi.
Rõ ràng dì An nhận ra cô gái xinh đẹp này không hề thân thiện.
Bà cần thận nhìn lại lần nữa thì phát hiện cô gái này rất quen giống như đã gặp qua rồi nhưng lúc này bà lại không có cách nào nhớ nổi đã gặp cô ta ở đâu.
“|m miệng! Tôi có hỏi bà đâu?” Lam Du Du lạnh lùng lên tiếng mắng dì An, thật sự là không biết cô ta được ai nuông chiêu thành dáng vẻ không để ai vào trong mắt như thê.
Cô gái nhỏ xinh đẹp này cũng quá hung dữ rồi? Trước tiên không nói chuyện dì An có ý tốt trả lời câu hỏi của cô ta, dù thế nào dì An cũng là bậc bề trên, cô ta là một người ít tuổi hơn lại cư xử như vậy.
thật sự là thiều lịch sự! Đâu chỉ có thiếu lễ phép chính là cực kỳ đanh đá.
“Tôi là vợ Phong Lập Hân.” Tuyết Lạc đáp lại lịch sự, sau đó cô lại không nh được mà nói thêm: “Vị tiểu thư này, làm phiền cô nói chuyện với dì nhà tôi lịch sự một chút.”
“Cô là vợ của Phong Lập Hân? Ha ha ha ha…” Lam Du Du bồng nhiên bật ra một tràng cười chế nhạo đến nỗi cả người cô ta rung lên.
Nhưng vì cô ta có dáng vẻ trẻ con trong sáng nên nụ cười kia vừa vặn làm tôn lên dáng vẻ xinh đẹp đó.
Tuyệt Lạc cảm thây cô gái này thực sự có một chút không giông người bình thường.
Cô cũng không muôn cùng một người phụ nữ không bình thường nói nhảm làm mắt thời gian.
“Dì An đưa hộp cơm cho tôi đi.
Tôi mang vào cho Phong Hàng Lãng ăn.”
Tuyết Lạc không đề ý đến cô gái đang cười trào phúng kia nữa, cô ta muôn cười thì cứ cười đi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì tới cô.
“Phong Lập Hân còn chưa tỉnh, cô nghĩ Phối Hàng Lãng còn tâm trạng đề ăn được sao? Hắn là nô lệ của anh trai đó!”
Lam Du Du vừa lên tiếng ‘ vừa hừ lạnh.
Chỉ là tiếng “nô lệ của anh trai”
bị cô nghiên răng nghiền.
lợi.
Dĩ nhiên ai có thê đôi mặt với người đã từng cứu mình lại còn là anh trai mình lúc sắp chết mà làm ngơ được? Một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa chính là tính cách hập dẫn của đàn ông.
“Được rồi, Lam Du Du chúng ta tìm anh Lãng làm chuyện chính thôi!”
Trong trận đấu khẩu của những người phụ nữ này, Diệp Thời Niên dễ dàng nhận ra hai người một già một trẻ kia cũng đều không phải là đối thủ của Lam Du Du.
Lam! Du! Dul Vậy người phụ nữ này chính là Lam Du Du sao?
Lúc này Tuyết Lạc bị thông tin này làm cho giật I mình kinh ngạc mà trong con ngươi của dì An ở bên cạnh cũng chân động, bà thực sự ‘chưa từng nghĩ đên Lam Du Du vẫn còn sống, hơn nữa lại còn trở nên xinh đẹp hơn trước! Khó trách Đại thiếu gia lại đối với cô ta khắc cót ghi tâm.