Về phần Hạ gia… có lẽ là không thể quay lại đó được.
nữa rôi.
Một đứa cháu gái ly hôn, thì e răng sẽ không được cậu mợ chào đón nữa rồi.
Xem ra những ngày sắp tới mình chỉ có thể tự mình nuôi sông bản thân mình thôi.
Buôi trưa tại nhà ăn của trường.
“Tuyết Lạc, sao cậu lại thất thần vậy?
Xem tớ mua đồ ăn ngon gì cho cậu này? Teng teng teng… cánh gà coca và cá viên làm băng tay đều là món yêu thích của cậu.”
Viên Đóa Đóa vui vẻ đặt từng phần ăn đã mua lên bàn.
Cô ấy để hoàn thành sứ mệnh mà Phong Hàng Lãng giao phó, mỗi ngày đều mua những món mà Tuyết Lạc yêu thích.
Nhìn thấy Viên Đóa Đóa mua cánh gà giá cao ngất trời và cá viên làm bằng tay ở nhà ăn của trường, Tuyết Lạc cảm thấy xót xa: “Đóa Đóa, mây ngày nay có phải cậu nhặt được tiên hay không? Hay là trúng só? Sao ngày nào cậu cũng mua nhiều món ngon như vậy? Cậu không tiếc tiền à!”
Vốn dĩ Tuyết Lạc là một cô gái ngoan chăm chỉ và tiết kiệm, lại thêm hiện tại cô chuẩn bị ly hôn với Phong.
Hàng Lãng, những ngày sau này cô chỉ có thê dựa vào sự cô găng của bản thận, cho nên Tuyết Lạc càng cảm thấy tiếc tiền hơn nữa.
“Cậu cứ việc mở bụng ra mà ăn! Sẽ có người trả tiền cho chúng ta!” Viên Đóa Đóa tiếp tục gắp thêm cánh gà coca cho Tuyết Lạc.
Thành thật mà nói, Viên Đóa Đóa thật sự rất ngưỡng mộ “Tuy.
ết Lạc vì có một người chú nhỏ ïhh Phong Hàng Lãng ân cần chăm sóc.
“Ai thay chúng ta trả tiền? Ai hả?
Mạch Duy Dân?”
Trên thực tế, thì người đầu tiên mà Tuyết Lạc nghĩ: đên chính là Phong.
Hàng Lãng.
Biết rõ là anh hàng ngày từng giờ từng phút đều ở bệnh viện chăm sóc cho anh cả Phong Lập Hân của anh, nên anh sẽ không có thời gian đên đây thanh toán cho họ, nhưng Tuyết Lạc vẫn không nhịn được mà nghĩ đên người đàn ông này!
Đó là một suy nghĩ đã đi vào xương tủy!
Thực ra nói chính xác hơn thì đó không phải là đột nhiên nghĩ đên, mà là hoàn toàn không thê quên hêt được!
“Lại nhắc đến tên đàn ông đê tiện đó!
Người ta đều đã kết hôn làm cha rồi!”
Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Viên Đóa Đóa không vui kêu lên.
“Xin lôi Đóa Đóa, tớ… tớ thật là vô tâm.
Cậu đừng nóng giận! Nhưng mà ngoài người đàn ông mưu mô Mạch Duy Dân ra thì tớ thực sự không nghĩ ra là ai thay chúng ta thanh toán!”
Tuyệt Lạc khẽ thở dài.
Nghĩ đến lúc trước, đúng là mình và Viên Đóa Đóa đã ăn không ít các bữa ngon của.
Mạch Duy Dân.
Mỗi tháng ba bón lần, đủ đề Tuyệt Lạc và Viên Đóa Đóa cải thiện bữa ăn của họ.
Mà mỗi lần như vậy Viên Đóa Đóa đều rất có tình nghĩa kéo Tuyết Lạc đi cùng.
May mắn là mỗi lần đều kéo Tuyết Lạc đi theo, nêu không thì Viên Đóa Đóa nhất định đã bị tên đàn ông mưu mô xảo quyệt Mạch Duy Dân ăn thịt vài lân rôi!
“Là tên đàn ông vô lương tâm không có mặt Phong Hàng Lãng đó!” Viên Đóa Đóa buột miệng nói.
Vừa nói xong, Viên Đóa Đóa thật sự muôn cắt đứt lưỡi của mình.
Được rồi, mình là một quân tử chính trực, không hệ giâu giêm một chút bí mật nào.