Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm


“Tôi không nghe thấy tiếng kêu cứu nào cả!” Bác sĩ Kim bình tính nói.
Gùng càng già càng cay!
Bác sĩ Kim vừa trả lời vừa di chuyển máy kiêm nghiệm tạo ra tiêng ôn đề che đậy tiêng kêu của Lam Du Du.
Lam Du Du có gắng kêu to đến rát cổ bỏng họng, tiêng hét đáng thương, thê thảm vọng lại cả hành lang.
Cô liên tục dùng thân thể yếu đuối của mình đập vào cửa số đã bị khoá, phát ra thanh âm khóc lóc, câu cứu.
Lam Du Du có tính cách có chấp, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
“Lam Du Du, cô đừng điên lên nữa!
Cô sẽ làm tôn thương bản thân mình đây.”
Diệp Thời Niên mặc kệ cánh tay bị Lam Du Du căn đến máu thịt lẫn lộn, anh ta xông lên muốn chê ngự Lam Du Du, người đang tự làm hại mình, điên cuông đập cửa, anh ta thực sự không thê nhân tâm trơ mắt nhìn Lam Du Du, một nữ nhân yêu đuôi, thân thê như ngọc như hoa, lại khiến bản thân bị thương đến máu chảy loang lô.

Cảm giác thương xót cũng vì thê mà được nhen nhóm.
“Phong Lập Hân… Gorilla….

Cứu em với… Mau thả tôi ra!” Lam Du Du hét khàn giọng mang theo tiếng khóc nức nở.
Bộ dạng đầy kiều diễm, yếu ớt đã kích thích tình cảm anh hùng cứu mỹ nhân ẩn hiện nơi đáy mắt người đàn ông.
“Bác sĩ Kim, là Du Du… Cô ấy đang hét lên muôn tôi cứu cô ây… là giọng nói của cô ây.”
Âm thanh của Lam Du Du Phong Lập Hân sao có thê không nghe ra chứ!
Đôi với Phong Lập Hân mà nói, đây chính là nôi nhớ mong.

Mỗi một đêm dài đau khô dẫn vặt, trong giâc mộng của anh đều nhìn thây từng cái chau mày, từng nụ cười của Lam Du Du, chỉ lúc ây anh mới có thê miễn cưỡng thiệp đi.
Phong Lập Hân quá kích động, bắt đâu dứt dây truyền dịch trên người, thậm chí cả những dây dẫn kiêm tra nhịp tim.
“Lập Hân, anh bình tĩnh một chút.”
Thây Phong Lập Hân vừa kéo vừa dứt kim truyện dịch trên người, bác sĩ Kim nhanh chóng bước tới ngăn lại.
Còn chưa kịp lây thuốc an thần, BÓ HP Lập Hân đã xuống giường ệnh.
Một thời gian dài nằm trên giường bệnh sớm đã khiến cơ chân của Phong Lập Hân bị thoái hoá, hai – chân vừa chạm đất liên ngã ào xuông mặt đât.
“Mau đi cứu Du Du… Mau đi cứu cô ây!”
Phong Lập Hân bò theo hướng cửa phòng bệnh, hai môi đập xuông mặt đât toé máu nhưng anh không hê quan tâm.
“Phong thiếu gia, anh bình tĩnh lại một chút được không? Anh lên giường đã, tôi đi cứu người.” Bác sĩ Kim nói theo ý nghĩ của Phong Lập Hân.
Anh ta đỡ Phong Lập Hân lên giường, đây là thành quả của anh và một vài chuyên gia suốt nửa tháng qua, anh ta không muôn nhìn bệnh.
tình của Phong Lập Hân chuyền biến xâu.

Bởi vì thân thê của Phong Lập Hân không thê chịu thêm bắt kì tổn thương nào nữa.
“Không, không… chắc chắn là Hàng Lãng nhốt Du Du lại rồi! Tôi phải đi cứu cô ây.”
Phong Lập Hân nằm rạp xuống mặt đất, gân như phải sử dụng cả tay và chân.

Bộ dạng thảm hại mà hèn mọn, khiên bác sĩ Kim nước mắt rơi đầy mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui